Anh cầm cái bánh lên cắn một miếng, kêu lên: “Ngon lắm em ơi!”
Anh ăn gì thế?
Lương khô đấy.
Ôi, loại thực phẩm mà bộ đội ngoài chiến trường phải ăn à?
Đúng rồi em. Ngày xưa nó là đại diện cho cuộc sống kham khổ.
Thế thì ngày nay vẫn vậy anh ạ.
Đâu ra, giờ mình mua thoải mái.
Bọn mình chắc sẽ phải ăn hàng ngày mất thôi, thay cơm.
Sao thế?
Vì “lương” tháng của chúng ta đã “khô” hết rồi.
Vậy để dành!
Nói rồi anh gói miếng bánh đang ăn dở lại.