Press ESC to close

[100 CHỮ] – TRỜI CHIỀU

Chẳng hiểu chuyện gì cô bỏ lên thượng ngồi một mình.
Anh lén nhìn từ đằng sau.
Vẫn mái tóc bồng bềnh trên bờ vai trắng mịn, chiếc váy thiên thanh ôm khẽ thân hình cân đối mảnh dẻ. Hình ảnh cô bó gối nhìn trời chạng vạng đỏ làm anh trôi về ngày xưa.
Bao năm chưa từng thấy dáng cô buồn sâu sắc đến vậy.
Bất giác, anh đến ngồi cạnh:
– Có phải em đang nhớ? Chiều ấy trời cũng thế này thì phải…
– Không ạ, nhìn trời, nghĩ đến mã chứng khoán mà nản!
Cô bĩu môi.