Trung thu trăng sáng như gương,
Ham vui chú Cuội vẫn thường đi chơi.
Chị Hằng gọi chú ời ời:
“Kéo mây về cái, để tôi… thay quần!”
“Cả năm ấy vẫn ở trần,
Cớ sao giờ lại phải cần mặc vô?”
“Cuội ơi sao ấy hồ đồ,
Cả năm chuyện khác, bây giờ cần thôi!”
“Năm dài đằng đẵng cứ trôi,
Có ai để ý mình tôi trên trời?
Chỏng chơ một tấm thân ngời
Lớn chẳng muốn liếc, trẻ thời chẳng coi!”
“Nên không mặc cũng thế thôi,
Sáng hay không sáng vẫn tôi tròn tròn.
Giờ đây cả lũ bé con,
Tranh nhau nhìn ngắm, lại còn đòi ăn!”
“Ai sinh ra cái ngày rằm?
Người lớn cũng cứ rầm rầm kéo quân.
Thế nên đến lúc mặc quần,
Giữ phép lịch sự, thêm phần đoan trang!”
Cuội rằng: “Tưởng ấy khoe hàng,
Mua được đồ mới nên mang diện vào.
Thực ra thì có thế nào,
Thì tớ vẫn cứ yêu sao lúc thường.”
“Hoa thơm vẫn cứ tỏa hương
Khỏi cần che đậy giữa vườn vẫn thơm…
Được rồi, kéo chút mây vương
Thay thì thay lẹ còn nhường tớ thay!”
“Đèn lồng bánh nướng chất đầy,
Tớ đi phá cỗ no say rồi về.
Nếu người ta nói “mây che”
Tớ nháy di động, ấy thè chân ra”
“Để trẻ con được hát ca,
Thanh niên được uống, người già được ăn.
Cả năm có mỗi ngày rằm,
Trung thu, ấy-tớ cố bằng Thiên thu!”
*