Press ESC to close

N.A.G

Một hôm, tôi nhận ra một điều khá ngạc nhiên: mình ra đời trong thế giới này mà chưa biết đầy đủ thế giới nó như thế nào. Sao lại dở ẹc thế nhỉ?

Đừng tham lam nói về những ốc đảo trên sa mạc Sahara hay những vạt rừng nguyên sinh Amazon, nơi mà đến khi nhắm mắt ta cũng chưa chắc có dịp đặt chân, hãy thấy rằng nhiều người còn chưa vẫy vùng để có thể đi tới các múi giờ khác với chỗ mình sinh ra.

Thế vẫn đòi hỏi hơi cao. Ngay cái thành phố mà ta đang ở cũng còn nhiều nơi ta chưa đặt chân đến lần nào. Ta nói ta yêu quê hương, yêu trái đất, trái nước? Khác gì yêu một ai đó chỉ bởi những cái đã quen nhìn, dễ nhìn, còn cái ẩn khuất thì chưa bao giờ và cũng chẳng có lòng nhòm tới?

May quá, kiểu yêu hời hợt này có thể được khắc phục bởi một phát minh tuyệt vời: cái máy ảnh.

Khi ống kính cồng kềnh của máy ảnh nhét vừa vào một cái điện thoại, coi như chúng ta có thể thở phào: Mình chỉ cần ngồi chăm chỉ đớp muỗi trong giếng nhìn bầu trời tròn bên trên.

Thay mặt cho một cuộc đời nhỏ bé, tôi xin gửi lời cảm tạ đến tất cả những con người, ở xa xôi hẻo lánh hay giữa phố đông, nơi tuyết lạnh lẽo hay nắng chói chang, giữa vùng chiến sự hay tại lễ hội nhảy múa, trên trời cao hay dưới đáy biển… đã chịu khó nâng máy ảnh, điện thoại lên. Bấm. Rồi sẻ chia.

Đặc biệt yêu thích là những người bạn trên FB của tôi, luôn để lại hình ảnh về một góc phố, một dòng sông, một con người (có khi là chính họ), hoặc một nhành hoa, một cái bánh, một cốc cà phê… các bạn chính là các nhiếp ảnh gia. Với tôi, nhiếp ảnh gia không phải là danh hiệu, mà là người đam mê chụp choẹt không ngừng. Cuộc sống thật phong phú. Đừng bỏ máy xuống.

Thực ra tôi còn quên một điều quan trọng: các tấm ảnh nắm giữ dòng chảy thời gian. Thời gian rất tàn nhẫn và trôi không ngừng, chỉ có các nhiếp ảnh gia mới tóm nó lại được. Vì thế, ai đã yêu, đừng bỏ máy xuống.

*