
Mọi thứ thực sự phát triển.
1000 năm trước, trong từ điển của nhân loại không có từ “phát triển” này. Bởi vì một người sinh ra, lớn lên và chết đi ở trong một môi trường, một xã hội không hề thay đổi, hoặc thay đổi rất ít. Anh ta vẫn ở nơi đó từ bé đến lớn, vẫn những tài sản đó của gia đình, vẫn những hiểu biết đó về bạn và thù, không có gì khác.
Ngày nay, cái gọi là phát triển nhìn thấy rõ mồn một. Từ một người không biết gì về hóa học có thể đọc vanh vách bảng tuần hoàn Mendeleev; từ một người tay trắng có thể có nhà lầu xe hơi; từ một người vô danh có thể trở thành chủ tịch xã. Ta chúc nhau phát triển chính là muốn như vậy, từ không đến có, và muốn có nhiều chứ không chịu có ít: sức khỏe, kiến thức, của cải và danh vọng.
Nhưng phát triển đến đâu và để làm gì thì chẳng ai biết. Thôi cứ đi lên để khỏi phải mang tiếng là “không có gì” và “khổ như ngày xưa”.
Không liên quan mấy nhưng tình bạn thời nay cũng phát triển vượt bậc.
Nhớ xưa, mỗi khi ta có mụn trứng cá đen ở trên mặt thì các bạn thân mến của ta cũng vẫn thế, thậm chí còn chỉ chỏ và cười trêu. Đâm ra ghét cái mụn. Nhưng tình bạn không đổi.
Ngày nay, bạn gái thấy thế còn đem gói ghém cẩn thận cái mặt nạ dưỡng da, dán một miếng giấy đề vài chữ dặn dò cách dùng buổi tối, nhét vào cặp sách của ta. Cái mụn trở nên dễ thương hơn bao giờ hết. Mà tình bạn lại thực sự lớn mạnh.
Lan man thêm nữa thì có chuyện bọn trẻ thời mới còn tặng nhau… phiếu giảm giá khám phụ khoa nữa.
*