
Câu hỏi đau đáu này dành cho những người đang vật lộn với bản thân để tìm hiểu về ý nghĩa cuộc sống. Thế mà nó lại xuất hiện trong một cuộc thi đặc biệt, không phải thi tốt nghiệp.
Một hôm không nhớ rõ là hôm nào, hắn cùng với mấy người bạn tụ tập ở hội trường cũng không nhớ là hội trường nào. Trong buổi ấy có một cuộc thi tài năng mà giải thưởng rất hấp dẫn: Bữa tối với hoa khôi của trường. Nàng là một cô gái đeo mặt nạ (không phải khẩu trang N95), cũng đồng thời là giám khảo.
Hắn bị đùn đẩy tham dự và nhờ ăn phở uống cà phê đầy đủ nên qua được màn đấu võ. Đến màn đấu văn, hoa khôi liền ra đề bằng câu hỏi: “Mỗi sáng anh thức dậy vì điều gì?” – Chỉ cần đúng đáp án là được giải thưởng.
Các câu trả lời như “Cơ chế trong não tồn tại từ ngàn xưa như một cái công tắc bật đèn sáng lên…” của nhà thần kinh học, “Vì những dự án và ước vọng lớn lao chờ ta thực hiện…” của một cậu chủ doanh nghiệp, hay “Cảm ơn cuộc đời cho ta thêm ngày nữa để yêu nhau…” của anh nhà văn đều trượt. Có anh chạy grab còn trực tiếp hơn: “Để được đưa người đẹp đi ăn tối…”. Cũng trượt!
Đến lượt hắn do chậm miệng, mọi câu trả lời hay ho đã có hết rồi, chẳng biết nói gì… Hắn chợt nhớ đến việc hàng ngày vặn vẹo ngủ nướng, đánh vật với vụ chấm công ở cơ quan mà vẫn đi muộn, nên buột miệng nói: “Chuông báo thức chứ còn gì nữa!”.
Nàng hoa khôi đi đến gần, cầm tay hắn giơ lên tuyên bố người thắng cuộc, rồi từ từ gỡ cái mặt nạ xuống.
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, nàng chỉ vào hắn và nói: “Đây là người thứ hai ngày xưa đi tham quan đã trễ xe của trường, từ đó tôi cũng luôn đặt chuông đồng hồ”.
Hắn nhảy dựng lên.
Á…
Hắn ôm chân đau vì đạp vào thành giường và tỉnh giấc. Chuông báo thức chưa kịp kêu. Lần đầu tiên hắn đến công sở đúng giờ.