Press ESC to close

KIỂU GÌ ANH CŨNG…

Năm 1633, đứng trước tòa án giáo hội, Galileo đã từng cao giọng: “Qua tin chắc là trái đất quay quanh mặt trời, người anh em Corpernic đã nói đúng!”. Tiếc là cái sức mạnh cường quyền kia đã ép ông phải chấp nhận điều ngược lại: Thì đấy, trái đất đứng yên còn mặt trời thì xoay quanh.

Nhưng vừa bước ra khỏi tòa, ông đã nháy mắt với đám đông đang tụ tập bên ngoài hóng tin, hạ giọng thì thầm: “Kiểu gì trái đất cũng quay, ok!”.

Gần 400 năm sau, thế kỷ 21, ngành thiên văn và mạng xã hội phát triển cực thịnh, loài người bỗng có hội của những tiểu Galileo. Hội này đơn phương tuyên bố trái đất phẳng, và may thay không tòa án dân chủ nào có thể ép họ công nhận trái đất hình cầu cả.

Để củng cố cho niềm tin ấy, họ viện rất nhiều dẫn chứng và cả thực nghiệm… chứng tỏ trái đất là một cái đĩa bèn bẹt. Trong những cuộc khẩu chiến giữa phe cầu và phe phẳng, có một câu hỏi đặt ra: “Nếu một người ở rìa quả đất, chẳng may trượt chân ngã xuống thì sẽ ra sao?”.

Câu giải đáp được phe phẳng đề xuất là: Tại rìa quả đất có một bức tường băng giống Bắc cực, nên không ai đến đó mà ngã ra ngoài trái đất được!

Và cuộc chiến lại tiếp diễn, tiếp diễn…

Không, mình không muốn mọi người lao vào tranh luận đúng sai, vì ai chả biết thế giới này đang phẳng, có hẳn một cuốn nói về điều đó cơ mà. Ở đây mình chỉ muốn luận về khía cạnh: niềm tin.

Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta chính là có niềm tin. Sống không niềm tin rất chi là khổ sở, vật vờ và kém hạnh phúc. Tại sao?

Vì hạnh phúc là đấu tranh! Không đấu tranh mà chỉ chém gió thì làm sao hạnh phúc? Mà không có niềm tin thì đấu tranh vì cái gì? Do đó, niềm tin cần được thiết kế và thi công. Nếu không xây được thì cũng phải đi thuê cbo bằng chị bằng anh!

Có niềm tin, cuộc sống sẽ bớt tẻ nhạt. Bởi vì xây là một chuyện, giữ vững nó là chuyện khác. Làm người, quan trọng là gì? Là phải khăng khăng bảo vệ niềm tin, giống như:

Dù ai nói ngả nói nghiêng,
Kiểu gì anh cũng kê kiềng ba chân.

Tiện thể tặng mọi người một bài thơ có thể dùng minh họa cho sức mạnh của niềm.tin – chính là sức mạnh của tình yêu vậy.

====================

Em có thể bỏ anh trong hoang mạc
Nơi cát vùi một giọt nước cũng không
Cũng có thể bỏ anh ngoài đảo vắng
Chẳng báo đài, với Thứ Sáu lông bông.

Em có thể bỏ đi cùng cơn giận
Gió mùa đông rung lắc những mái nhà
Cũng có thể bỏ đi trong yên lặng
Hoa trong bình không một tiếng kêu ca…

Em có thể vứt anh vào ngăn kéo
Giữa ngổn ngang nhật ký ép lá vàng
Cũng có thể mặc anh ngồi tiếc nuối
Khi thuyền yêu chưa tới đã sang ngang…

Anh có thể trước em, vành móng ngựa
Chấp nhận quên và tuyên thệ giữ lời
Nhưng kệ đấy, trái đất tròn hay méo
Kiểu gì anh cũng vẫn nhớ em thôi.