
“Từ trước đến nay, lịch sử nhân loại được thúc đẩy bởi mong muốn sống thọ hơn, khỏe hơn và hạnh phúc hơn. Nếu rốt cuộc khoa học có để thỏa mãn ước mơ đó, rất nhiều người không cần thiết phải làm việc để tạo ra cái ăn cái mặc cho tất cả, vậy thì chúng ta thức dậy vào mỗi buối sáng vì lý do gì?” – Bill Gates.
Ai cũng thức dậy vào buổi sáng, trẻ con đi học, người lớn đi làm. Trên một tuyến đường công cộng đầy người, không một tiếng cười. Không có lý do gì để tự nhiên cười. Càng không có lý do gì để nhìn vào mặt một ai đó để thấy nụ cười nửa như muốn thò ra nửa lại thụt vào.
Cái tốt nhất có thể đổ vấy vào là chúng ta – những người xa lạ. Với người lạ, khuôn mặt không được biểu lộ cảm xúc.
Không phải vì chúng ta không muốn cười, chúng ta hiểu lắm giá trị của nụ cười, của tâm trạng vui tươi, nhưng rõ ràng, cuộc sống công nghiệp với những vòng quay nhàm chán, những hối thúc về chi phí sinh hoạt… để lại những lo âu lẫn toan tính. Không có tiền, không kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta sẽ chênh vênh còn hơn cả khi đứng trên một cây cầu bằng gỗ đung đưa trước vực sâu.
Phi thương bất phú. Chính vì cái nhu cầu về tiền mạnh mẽ đến vậy, đông đảo đến vậy khiến một số lớn xê dịch từ việc làm ra một sản phẩm có ích hoặc đóng góp vào quá trình đó, chuyển sang kinh doanh và đầu cơ. Mua một bán hai, mua ít bán nhiều, ở giữa kiếm tiền bằng sự chênh lệch, kiểu “lướt sóng”, “mua của thằng chán, bán cho thằng cần”…
Sức ép của dự án, nhiệm vụ, mánh mung… tước đi niềm vui hàng ngày, đến trẻ con cũng cũng căng thẳng vì điểm số, vì thi cử, bảo sao nhiều người không muốn tỉnh dậy, nếu không phải vì sự thúc bách của sinh tồn.
Đòi hỏi một xã hội tươi cười chắc chắn là một giấc mơ giữa ban ngày.
Nhưng ban ngày cũng phải mơ, nếu không một lần kia nhìn lại mình trong gương, bạn sẽ thấy bản mặt khốn khổ của ai đó dù nó được mọc trên một bộ quần áo đẹp.
Vậy chúng ta phải làm gì?
Tỉnh lại, và.. lên đường làm tiếp việc đang dở. Nhớ cười!