Press ESC to close

ĐỀ BÀI KHÓ NHẤT

(Ảnh Internet)

HS (tên nhân vật chính) sinh ra đã là một đứa trẻ tuyệt vời, bố mẹ họ hàng đều yêu vô cùng. Nhưng vị Chúa tể của thế giới thì không đồng ý, bởi vì trong mắt ngài, muốn “Tuyệt vời” thì phải có chứng chỉ, nghĩa là cần hoàn thành 5 bài thi. Ai cũng thế, không ngoại lệ.

Thông thường, bài đầu tiên là dễ nhất, hầu như đứa trẻ nào cũng gặp: “Hãy là con ngoan”. Với bé HS vụ này đơn giản vì chỉ có một yêu cầu duy nhất: (1) “Biết nghe lời”. Hàng ngày cứ đến giờ cho ăn thì há miệng, đặt lên giường thì ngủ, đặt ngồi bô thì ị… Cứ thế chẳng mấy chốc tốt nghiệp loại ưu.

Chứng chỉ thứ hai, một dạng ĐH đại cương với đề bài: “Hãy là trò giỏi”. Cái này khó hơn chút nhưng có 2 tiêu chí rõ ràng: (1) Học sinh giỏi và (2) Hạnh kiểm tốt. Cậu bé HS cũng sáng dạ, tuy không toàn điểm 10 nhưng môn nào cũng 9 phảy 5. Còn hạnh kiểm thì khỏi chê: không bùng học, không đàn đúm, không cầm tay bạn gái… Cậu tốt nghiệp loại giỏi.

Đề bài thứ ba của Chúa tể thì không còn cố định nữa, mà thay đổi ngẫu nhiên 1 từ: “Hãy là thanh niên xyz”. Chàng trai HS vui mừng bốc thăm được xyz = “gương mẫu”. Mấy anh khác thì “ưu tú”, “nhiệt huyết”, “sôi nổi”… và có anh còn nhận được từ “trẻ trâu”! Trong đề có 108 điều kiện thì rồi HS cũng vượt qua mà không phải thi lại, vinh danh nhận chứng chỉ này.

Bài tiếp theo cho đời người chắc các bạn đoán ra rồi. Lần này biến thiên 2 từ. HS vớ được đề “Hãy là người đàn ông thành đạt”. May thế chứ, có anh còn nhận được 2 chữ “phụ nữ” và “dam dang” (lỗi thần đánh máy). Thế mà một số chàng vẫn hoàn tất được lời giải, quá xuất sắc phải không? (Sang tận Thái Lan cơ đấy!).

Lại nói về HS, yêu cầu của bài có mấy mục sau: “1 vợ 2 con 3 nhà 4 xe”. Tất nhiên, với trình độ như HS thì “voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao” cũng không là gì, huống chi là mấy con số lẻ tẻ kia. Chàng cố gắng trau dồi, định hướng, quan hệ, cày cuốc, quản trị… đủ cả. Vã mồ hôi cuối cùng cũng xong. Hôm nộp bài cho Chúa tể, HS suýt ngã ngửa vì ngài khá thâm hiểm.

Ngài nói: “Cuộc sống không phải đùa, làm gì thì cũng đọc đầu bài cho kỹ, đừng có vênh vang mình đã hiểu, đã đi đúng hướng, dễ lạc lắm đấy con! Ta muốn bỏ dấu phảy sau số 2 thì sao? Khi ấy người còn lấy thiếu một người vợ đấy! Nhưng thôi ta châm trước cho. Hehe”

Thở phào nhẹ nhõm, ông HS (giờ phải gọi bằng ông, vì đã làm lụng bạc cả đầu) hồi hộp bắt thăm cho bài toán cuối cùng.

Mở ra… không tin vào mắt mình, ông ngơ ngác nhìn vị Chúa tể đang cười ha hả rồi bỏ đi hát karaoke. Đề bài chỉ có nhõn một câu nhưng bên dưới chẳng có một dòng chỉ dẫn.

Không riêng HS mà cả những người khác cũng nghĩ không ra.

Năm rồi ông HS gần trăm tuổi mà vẫn chưa phải là người tuyệt vời.

Điều bực mình ở chỗ, những ai nhận được đề này đều gặp vô vàn khó khăn. Họ mù tịt vì không có tiêu chí cụ thể như 4 đề trước.

Haizz…… Hoàn toàn bế tắc.

Đề số 5: “Hãy là chính mình”.