
Anh thổ lộ:
– Anh chưa từng rùng mình, dù trời lạnh dưới không. Hay đi chu du thiên hạ để học cái đó?
Cô ngạc nhiên, rồi lắc đầu cười bí hiểm:
– Không cần, em giúp được.
– Em có đổ cá tươi lên người anh cũng không ăn thua đâu.
Mặc kệ, cô trườn đến, đôi môi ngọt ngào ghé sát lại gần…
Tới đi, ta lạ gì – Anh nghĩ.
…
– Ôi, đúng! Nghĩ đến cây rừng bị chặt sạch để in lại sách giáo khoa mỗi năm, rồi cơn lũ quét cuốn phăng ta đi, anh rùng mình quá thể!