
Quay quanh trái đất chán, đến một ngày mặt trăng ở gần nhất so với mọi khi. Mà cái ở gần thì to hơn lúc nó xa. Thế nên người ta gọi “siêu trăng” nghe cho oách.
Nhưng trăng to đẹp thật nhé, vì nhìn rất rất gần, cứ như ở ngay mái nhà mình.
Với khái niệm kiểu này, hắn chợt nghĩ ra hắn từng có một siêu người yêu – SNY. Trong khi các nàng khác có một khoảng cách nhất định thì cô SNY này lúc nào cũng gần nhất, gần nhất. Mà kể ra thì SNY đó cũng tròn đẹp nhất.
Nhưng mọi chuyện đều qua.
Khi mặt trời lên, trăng lặn xuống. Chỉ còn đọng lại ánh sáng. Ánh của siêu trăng. Ở trong lòng. Có thực mà cũng vô thực. Giống nhau mà chẳng giống.
Rồi một hôm sẽ lại có siêu trăng, nhưng SNY thì không cần nữa, vì trái đất mới là thứ cận kề, nuôi sống mình để mình phải bảo vệ.
P/S: Thật ra thì vẫn còn NY là đủ nên không cần SNY. Còn trăng sáng là tốt rồi.