
Hắn rất nể một cậu sinh viên. Lúc tuyển thực tập về IT hắn nhận cậu vào không phải kết quả học ở trường mà vì tư thế đàng hoàng, không kiểu ai cho ai xin cái gì cả.
Chỉ là việc hỗ trợ máy tính và các phần mềm văn phòng thôi, nhưng những người ở phòng ban khác đều quý. Hắn quan sát và thấy nó rất đơn giản. Chẳng hạn khi đi kiểm tra tại sao Excel không in được thì tiện thể, cậu ta mở Word để xem có in được không, hoặc khi email tải chậm quá thì chỉnh xong, lại tiện thể dọn dẹp hòm thư cho nhỏ gọn lại v.v…
Mấy cái “tiện thể” không hiểu đối với mọi người thế nào, riêng hắn thấy đó là cả một dặm đường, cả một mindset, như trong câu khẩu hiệu “We will walk an extra mile to keep your smile”.
Cậu ấy kể bố cậu ấy có một xưởng in khá lớn và luôn muốn thằng con kế tục. Còn hắn tin sau này dù là làm chủ công ty hay chỉ làm chuyên viên IT, anh chàng này sẽ rất thành công.
Nhiều người trong chúng ta làm việc rất tốt, nhưng đến là dừng. Vì yêu cầu nhiệm vụ chỉ có thế. Làm đúng và đủ rồi thôi. Cũng rất đáng tự hào rồi. Nhưng nhìn quanh xem, mặt bằng ai cũng vậy. Thế nên mới có mặt bằng. Mặt bằng còn một cách gọi khác là mức trung bình. Vậy là ta hiểu rồi đấy.
Hôm hắn đi tàu điện ngầm, nhìn cái dựa cho người không có ghế, hắn thấy ngay cái tay thiết kế này sẽ tiến xa.
Bình thường, chỉ cần một miếng kim loại phẳng sạch sẽ là được. Nhưng đấy là dành cho người dựa ngang. Nếu dựa dọc thì trơn và dễ tụt xuống. Vì thế vật liệu ở đây loại chống trơn rất tốt, ma sát lớn giảm dịch chuyển.
Nhưng, một dặm nữa của anh ta vẫn còn đó. Anh ta còn quan tâm đến ai sẽ sử dụng. Đó là những con người, mà người thì có… mông. Nên thay vì thiết kế miếng tựa phẳng lỳ, cái đó lại uốn cong cho phù hợp với hình dạng của bàn tọa.
Việc nhỏ này dẫn đến khó khăn hơn cho khâu làm khuôn, sản xuất… nhưng không ít hành khách sẽ đánh giá cao, trừ những người mông dẹt.