Press ESC to close

KIỀM CHẾ VÀ RẠN VỠ

Những tiếng “Choang!” của bát đĩa và tiếng sập cửa “Rầm!” của nhà bên không làm hắn ngạc nhiên. Điều lạ là hai vợ chồng ấy đến giờ nguyễn y vân. Ấy thế mà một đôi khác, trông có vẻ thuận hòa thì không kèn không trống mỗi người một nơi.

Hay thật, một cái cây dưới mưa bão không đổ, đến một ngày lặng gió lại ngã rạp, hóa ra bên trong đã mục ruỗng.

Con người thì sao nhỉ? Nếu là ràng buộc về vật chất, thì đúng. Nhưng không đủ. Chúng ta gắn bó với nhau về tinh thần nữa. Cảm xúc là thứ nhiên liệu nuôi sống tinh thần. Dửng dưng vô cảm mà cũng đòi bên nhau vượt giông tố?

Rất có thể cảm xúc có liên hệ với ý nghĩa cuộc sống này hơn mọi thứ khác. Câu chuyện về một bệnh nhân kể rằng lúc nằm điều trị chẳng còn thiết tha gì, chỉ nhớ đến tâm trạng hân hoan lúc ngắm đứa con bé bỏng tung tăng lội nước, nhớ cảm giác trĩu nặng trước vẻ cam chịu của người vợ mà ông bỏ rơi. Thử nhìn lại cuộc sống thì mỗi con người có khi chỉ là tổng thể của những xúc cảm ấy.

Câu trả lời cho cặp vợ chồng hòa thuận rồi chia tay kia không quá rõ ràng, nhưng hẳn là đã có gì đó rạn vỡ. Nó xem ra diễn tiến trong im lặng, trong mối mọt gặm nhấm, mà bên ngoài vẫn là những nụ cười, là vài câu chuyện bông đùa hay dăm ba tấm ảnh kỷ niệm. Không hề cãi cọ, không quăng đồ đạc, không nước mắt, không mảy may kích động.

Có giây phút nào ta muốn làm loạn lên dù chỉ một lần thôi, nhưng rốt cuộc lại giả vờ bình tĩnh, ung dung? Lẽ nào lòng đã quá mệt mỏi? Hay thực sự tồn tại một một hàng rào lý trí bằng thép?

Xem những bộ phim hay, có người thích tình tiết, có người thích nhân vật. Hắn nhận ra điểm chung của các nhân vật hấp dẫn đều nằm ở đây: Họ tự do với cảm xúc của mình. Mặc dù hành vi, thái độ rất thiếu xã giao, không hợp hoàn cảnh nhưng cứ buồn là khóc thôi, vui là nhảy cẫng, ghét là thẳng mặt, yêu là bày tỏ… chả câu nệ và e ngại. Mà đến cuối, khùng khùng hay yếu đuối vẫn không đổ quỵ như cái cây kia.

Đấy là phim, là truyện, là nghệ thuật. Còn đời thực mỗi người chúng ta ban đầu đều có khuôn mặt lành lặn. Thế thì lẽ gì lại để những vết nứt âm thầm rạn vỡ?

Kiềm chế cảm xúc là sao nhỉ? Có phải là ngại căm phẫn những cái ghê tởm đáng bị căm phẫn, không dám thích những người mình vốn nên thích, sợ chế giễu những thứ xấu xa ít ai dám chế giễu, nuốt nước mắt trước những điều cảm động thường bị cho là yếu đuối… ???

Hay đó mới là những kẻ thiếu năng lượng tích cực và đánh mất tự do của mình mà không biết?

Hắn thích kết giao với những người tự do. Họ có lúc chẳng may làm tổn thương hắn cũng được nhưng họ không tự tổn thương, không tự hủy hoại, không tự nứt vỡ. Đỡ phải lo biết bao nhiêu. Tốt nhất là không phải che giấu cái mà cuối cùng cũng không che giấu được. Kìm kìm, nén nén rồi lại nổ ra như núi lửa, động đất, tan hoang.

Đem lý lẽ dài dòng ở trên hỏi Ngài GPT rằng “có nên kiềm chế cảm xúc không?”, hắn liền nhận được câu trả lời cụt lủn:

“YOLO, ĐỒ NGU!”.


Ngay khi nghe câu “YOLO, ĐỒ NGU!” của Ngài GPT, hắn nổi đóa lên. Thiếu chút nữa con chuột và bàn phím bay lên không trung.

Này này, các bạn đã từng bị chửi là ngu bao giờ chưa? Nghĩ xem, làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục đến thế? Ta mà ngu ư? Ta giỏi mà. Ta là (duy) nhất trên đời mà? Khốn thay kẻ nào dám nói thẳng điều đó vào mặt ta!

Vả lại, dù ta có tu dưỡng hoàn hảo của một nhà quý tộc, thì ta có thích điều đó không? Tất nhiên là không và không! Mà không thích thì bảo là không thích chứ nín làm chi. Chả lẽ chịu đựng trong lòng rồi âm thầm bỏ đi, tự gặm nhấm nỗi đau như gấu gặm chân giò?

Thế nên hắn đứng phắt dậy, tuôn ra một tràng diễn văn:

“Ông mới bị ngu ấy! Ông có biết thế nào là tế nhị không? Thật sai lầm khi bàn chuyện cảm xúc với một đối tượng lơ mơ về xúc cảm như ông! Đừng có học mấy cái từ ngữ kém lịch sự kiểu du côn trên mạng rồi giao thiệp với những người đứng đắn và nhã nhặn như tôi. Ông bảo tôi chỉ sống có một lần, thế là ý gì? Ông có phải là tôi đâu mà biết tôi sống mấy lần? Tôi á, I LIVE ONCE EVERYDAY! Mỗi ngày là một lần tôi sống, mỗi ngày là một cuộc tái sinh. Buổi tối ngủ chỉ là cuộc sống cũ đóng lại rồi sáng hôm sau cuộc sống mới mở ra, tôi sẽ chọn một niềm vui để tiếp tục. Khi không tìm ra gì thì viết bậy viết bạ cũng được mà? Thế mà ông bảo YOLO, ông lập tức bỏ ngay mấy cái câu học mót đi cho tôi!”. YWLF!

Nói xong hắn thấy sảng khoái vô cùng. Đúng là hắn rất enjoy cái moment này! Mỗi tội hơi khản cổ, gặp ai sẽ khó biểu hiện cảm xúc bằng lời. Uống vội một ly trà chanh, hắn lắc đầu. Thôi, không sao, ngôn ngữ cơ thể cũng được. Hắn sẽ dùng mắt thử xem.

Muốn biết chuyện dùng mắt biểu lộ cảm xúc có thành công không, mọi người xem post sau sẽ rõ.

À quên, YWLF là “Bạn Sẽ Sống Mãi” nhé.