
Hắn quan sát thằng nhóc chơi Flappy Bird. Cứ chơi đến level 99 lại va vào ống khói và thất bại. Nó tức điên lên, mặt cau có, kiểu có thể ném điện thoại xuống đất như một vật đáng ghét!
Hắn gật gù: Ừ, vượt qua level 100 là vượt qua chính mình. Rồi một hôm nó cũng thành công và khoe, hắn xoa đầu khen có tiến bộ.
Bẵng đi một thời gian, thấy nó đang chơi level 178. Nó bảo đấy là kỷ lục của thằng bạn cùng lớp, phải vượt qua. Rồi con chim ấy bị cái ống khói cuối màn đập vào, game over! Nhưng lần này nó cười hihi chứ không cáu nữa. Hắn ngạc nhiên hỏi thì nó bảo nó thua bàn này cả mấy chục lần rồi, lần này còn khá hơn các lần trước.
Hắn vỗ tay khen: “Con trưởng thành rồi đấy!”.
Rồi chợt nhớ ra, hắn cũng quá ư trưởng thành. Bạn không tin? Kể sơ một ví dụ nhé:
Hắn là người rất tập trung một việc, không biết đa nhiệm là gì. Ấy thế mà mỗi lần loay hoay với cái máy tính thì y như rằng nàng kêu lên anh đi lấy cái này, chặt cái nọ, thậm chí vứt túi rác kia đi, bỏ tất vào máy giặt… Hắn cáu lắm, có lần suýt đập cả bàn phím vào con chuột. Nhưng nghĩ tiếc lại thôi. Nhưng chuyện ấy xưa rồi, giờ hắn không còn thế nữa. Thay vào đó hắn mỉm cười, hoặc haha sáng khoái, bảo em yên tâm đi, anh làm ngay không trễ dù một sát na.
Các cụ đã tổng kết: “Trưởng thành là khi bạn đã có thể cười với những điều mà trước kia khiến bạn phát điên”.
Ai muốn thực sự trưởng thành, nên chăng ghi câu này lên tường để ngẫm.
Quên kể thêm là hắn thỉnh thoảng vẫn nhận các cú điện thoại để chào hàng hóa, dịch vụ, lúc hắn mới thiu thiu ngủ. Dĩ nhiên hắn không còn quát tháo nữa, tội các em nó. Hắn chỉ mỉm cười nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện chưa liên lạc được, mong quý khách đừng gọi lại sau”, rồi mồm hắn cũng “Tút tút tút…” và bấm nút dập máy, nằm mơ tiếp.
Tạm gọi là trưởng thành thành công đi nha.