Press ESC to close

THỨ BẢY CHUYỆN

Đám bọn hắn đi qua một trung tâm triển lãm. Tại đó không có chào bán hàng hóa gì, mà là chỗ của “nghệ thuật”. Họ mượn địa điểm để tổ chức các show diễn nho nhỏ.

Cần phải tin vào sự sắp đặt của trời cao các bạn ạ. Cơm no, rượu say rồi cũng nên đến tiết mục văn nghệ phải không? Rất khéo là mọi thứ đúng theo quy trình ấy. Hắn đoán các anh bạn đồng nghiệp thể nào cũng… karaoke, chắc đang hò hét váng cả thính phòng cách âm hiện đại.

Nhưng ở đây, đơn sơ thực sự. Những gian phòng trống, chỉ có ghế và thảm, ngồi bệt cũng được, quỳ cũng không sao. Chẳng phông bạt, đèn nháy, không có nước nôi và tiếp viên gì sất. Đơn sơ thực sự mà.

Nhưng hắn mặc kệ. Con nghệ thuật trỗi dậy thì bất kể, hắn kéo mấy người vào một gian phòng đầu tiên.

Chao ôi một không khí nhẹ nhàng bay bổng. Đoàn múa với các động tác như cấy lúa mùa vụ, ánh đèn trầm tối. Và hơn hết là tiếng nhạc. Lẫn trong tiếng tiêu véo von là tiếng cổ cầm. Nói kiểu chân quê: thiền ơi là thiền! Bạn biết vì sao hắn nhận ra tiếng cổ cầm không? Rất đơn giản vì trúng tủ. Trước đó hắn đã được xem một cô giáo chơi nhạc cụ này. Chơi rất khó nhưng hay tuyệt trần (hừm, chắc hắn cũng nghiện cái từ này của thằng bạn cũ rồi).

Bỗng một bàn tay lay lay hắn: “Dậy dậy, vỗ tay đi anh, biểu diễn xong rồi!”.

Bừng tỉnh. Trời ạ, hắn cứ tưởng đang dạo chơi trên cánh đồng bất tận có đàn cò trắng bay về… nằm trong túp lều cỏ giữa đồng nghe tiếng gió thổi vi vu qua khe nứa…

Gian tiếp theo, có đề biển rất rõ: “Chinese Opera”. Không thể rõ hơn. Nếu bạn đã từng xem chèo, tuồng đất Việt, thì thể loại trên còn cổ kính hơn. Điệu bộ của vũ công thật phong phú, nghe nói nó diễn tả bất cứ hình thái nội dung về bất kỳ chuyện gì. Đều được.

Lần này hắn không buồn ngủ. Trái lại, hắn đảo mắt nhìn khắp phòng và số người ít ỏi ngồi xem.

Ngay lập tức hắn nghĩ đến… Taylor Swift. Không sai.

Cảm phục sự vật lộn của những nghệ sỹ này. Như một con sóng nhỏ nhoi trên biển cả, họ gắng sức duy trì một truyền thống. Đại dương Pop, Rock bao la, giống như các Swifties (gọi tắt cho fan của Taylor) tràn ngập các sân khấu quảng trường hùng vĩ, dòng thác này quét cực mạnh khắp địa cầu. Những tour diễn hàng trăm triệu đô nói lên rất nhiều điều, trong khi ở đây, bọn hắn được… miễn phí vào cửa. Nhưng hãy cứ so sánh khập khiễng đi, có sao đâu phải không?

“Gìn giữ truyền thống làm gì?” là một câu hỏi ngốc nghếch. Bạn hãy tham chiếu bản thân, bạn có thể làm cho những đứa con thân yêu của mình tiếp nối được những gì mà cha mẹ, ông bà bạn yêu cầu bạn nối tiếp không? Thời đại mới làm thành khó, tuy không phải không làm được. Giống như những nghệ sỹ kia, ở một góc nào đó vẫn gắng sức và hy vọng. Gắng sức. Và hy vọng.

Tần ngần cầm trên tay tờ đơn xin học in sẵn như tờ rơi, hắn thầm nghĩ, mình không chơi được cổ cầm hay thổi tiêu, lại càng không múa hát được như cổ nhạc Trung Hoa… làm sao?

Bé Ô Mai vội hí hửng khoe “cháu” đã mua được vé Taylor đầu năm tới rồi, sẽ đi với chị Đậu Đỏ. Hắn không muốn làm nó mất hứng, thực ra thì… à trên thực tế thì… hắn cũng chen hàng mua được vé ấy rồi. Giờ cô bạn Đậu Đỏ lại đi chung với Ô Mai, nếu chị Bún Cá thích thì hắn để lại luôn. Dù sao thì đôi vé hạng VIP cũng đổi được cả khóa học đàn.

Hãy để sóng bể cuốn qua người bạn! Bạn chỉ cần đứng đó, ôm chặt truyền thống như giữ cái áo bơi, không để cho sóng đánh văng đi mất là được.