
Người ta nói điều đáng theo đuổi trong đời là nghệ thuật sống. Hắn ngồi bứt râu bứt tóc mà nghĩ không ra nó là thế nào.
Đảo lại, sống không nghệ thuật cũng vẫn là sống cơ mà, hà cớ gì phải học hành hay bắt theo một tác phong, một kỹ năng nào đó?
Thôi, nói cho ngắn đỡ đọc nhiều. Sau khi ngâm cứu sách vở và những người xung quanh, theo thiển ý của hắn đó rất có thể là:
Sự đầu hàng!
Anh hàng xóm hay đầu hàng vợ sống rất sướng, được cưng chiều thôi rồi. Vợ cãi thì anh toàn nhận thua nên an lành, hạnh phúc. Ôi, ngay cả đứa con bướng bỉnh của anh cũng học rất giỏi, quấn bố. Chỉ vì anh thường đầu hàng trước những yêu sách trẻ con của nó. Còn nữa, do hay đầu hàng với sếp, nên công việc của anh trôi chảy thuận lợi, lương lậu tốt vô cùng.
Ngoài ra, nhiều khả năng còn một loại đầu hàng rất quan trọng như Thánh nói: đầu hàng bản thân. Nếu bạn cưỡng lại bản thân mình, liệu cuộc sống của bạn còn ý nghĩa gì? Bạn sống hoàn toàn vì người khác có chán không?
Cho đến gần đây, hắn hầu như khẳng định đó là nghệ thuật và hay đem nhận định này đi rêu rao rất đắc ý.
Một hôm, trong buổi hội thảo quốc tế, hắn gặp một cô gái rất đẹp và là một nhà nhân chủng học. Sau khi nói chuyện nghệ thuật sống, cô liền bảo đây là vấn đề rất nhức đầu, không thể nói ở chỗ đông người được, phải kín đáo chút. Hắn vênh mặt nói chuyện lẻ tẻ này vô hại, đáng gì phải ngại, anh có đầy các tư tưởng khác à.
Cô nhìn hắn cười khẽ, nghiêng đầu nói anh còn xa mới đạt đến trình ấy, rồi lắc lắc bỏ đi.
Về nhà hắn mới kiểm điểm lại và nghiêm chỉnh nhận ra. Tại vì sao thế giới này ít người có nghệ thuật sống đến vậy? Tại vì quá nhiều người sống nghiêm túc, chính trực và hồn nhiên, không chịu đầu hàng trước cám dỗ!