
Ý tưởng đi ăn một mình (hay còn gọi là solo dining) không có gì mới mẻ. Ấy thế mà gần đây trong mùa covid được nêu lên thành một giải pháp cứu sống… ngành ẩm thực.
Giãn cách xã hội là giữ khoảng cách giữa 2 người trở lên, chứ ai lại tự giãn cách chính mình?
Nếu hắn không nhầm thì thế giới có gần một nửa là người hướng nội, và việc ngồi chung, ăn chung, tán gẫu… với người khác, không phải là niềm vui thú thực sự của họ.
Khi chủ đề này được tung ra trên một tờ báo online, 99% là các comment ủng hộ. Nhưng hắn phì cười vì họ như được dịp xả van.
- “Tôi ghét đi ăn chung, đi một mình muốn gọi gì thì gọi”;
- “Ủng hộ chính phủ! Ăn ở nhà mãi chán, solo ở ngoài cũng được”;
- “Nếu được thế thì tốt quá, sợ nhất là gắp chung đĩa và chia nhau nước bọt trong món ăn”;
- “Vừa ăn vừa nghe người khác lải nhải là một cực hình với tôi” v.v…
Chỉ có một tiếng nói lí nhí thốt lên: “Đi ăn một mình thì tự phải trả tiền à?”. Yêu thế không biết.
Giả dụ việc cách ly xã hội này là vô thời hạn, thì phải chăng, dịch vụ thuê robot (ngồi cùng mà không ăn) sẽ bùng nổ vì bạn không thể tỉ tê nói chuyện với cái ghế trống trước mặt?