
Đói quá hắn mò ra đường. Phố xá thời kiểm dịch đông như trẩy hội, như hắn đã nói rồi, ra ngoài ít sợ lây hơn ở nhà. Nhà là ổ dịch.
Tuy thế, vẫn cảnh giác cao độ, hắn giữ cự ly với bất cứ ai. Nhưng bỗng nhiên hắn bị hút hồn bởi một vị xem ra đức cao vọng trọng, ngồi rung đùi vuốt râu dưới tấm biểu ngữ chữ vàng trên nền đen:
“Don’t gain the world and lose your soul,
Wisdom is better than silver and gold.”
Với vốn tiếng Anh ít ỏi, hắn chỉ lờ mờ hiểu ý câu kia là làm trời làm biển gì thì làm chứ đừng đánh mất cái tâm trong sáng. Sự thông thái quý hơn bạc vàng… Đại loại thế.
Hắn mon men đến gần vị cao tăng, rồi khẽ thổ lộ: “Nhưng mà cháu đói quá, mà cô vợ cứ muốn cái vòng kim cương, không thì tan nhà nát cửa”.
– Ngươi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng câu trên chưa?
– Dạ.
– Tốt lắm. Câu ngươi vừa hỏi có hai sự thông thái trong đó, biết chưa?
– Tận hai cơ ạ?
– Đúng. Thứ nhất là ngươi đói. Nhưng ngươi không kiếm được miếng ăn vì người không chịu bán linh hồn cho quỷ, đúng không? Vậy ngươi có thể bán cái khác.
– Bán gì ạ?
– Bán thân.
Ờ nhỉ, miễn là giữ tâm trong sạch… Sau một phút im lặng, hắn bật thốt:
– Vậy cháu hiểu sự thông thái thứ hai rồi. Tuy nó tốt hơn vàng bạc nhưng làm sao quý bằng kim cương, vì thế nếu muốn có kim cương thì có thể làm mọi điều, kể cả bán linh hồn mình, đúng không ạ?
Với đôi mắt sáng rực sửng sốt nhìn hắn, vị cao tăng lắc lắc đầu, hạ giọng:
– Ngươi còn cần khôn ngoan thêm chút nữa. Sự thông thái thứ hai chính là tại sao làm đám cưới với người như vậy. Thôi về lo khử trùng nhà cửa đi.