
Trước kia hắn đích thị là một nội trợ gia. Danh hiệu cao quý này được cả xã hội tôn vinh. Phải có công phu hàm dưỡng và tinh thông ẩm thuật mới được hành nghề chứ không đùa.
Nhưng ác thay, dịch bệnh tới. Hàng vạn tinh hoa ở các ngành khác ùn ùn kéo về và tranh đoạt vị trí béo bở. Hắn đành ra rìa. Nhưng biết làm gì giúp ích cho xã tắc đây?
Một hôm đang ngồi ghế đá công viên đọc sách ngẫm sự đời thì có một vị chức sắc đi tới gần đó. Nhìn dáng vẻ thẫn thờ như đau đáu việc nước việc dân, hắn buột miệng hỏi: “Phải chăng ngài đang có sầu não?”
Hắn vốn tưởng vị kia cũng “ra rìa” nên có chút cảm thông, nhưng vị ấy lẩm bẩm: “Nan đề, nan đề! Hoàng thượng vừa muốn xóa dịch, vừa muốn được mùa thóc lúa.”
– Nếu ta cấm không cho nông dân ra ruộng thì không có gì thu cho quốc khố, mà dân sẽ đói kém. Nhưng nếu để họ tự do thì dịch sẽ tràn lan, các y phu mệt mỏi, thiếu thuốc men, sẽ chết nhiều người bệnh. Thật là tiến thoái lưỡng nan mà!
Bỏ quyển sách “Giữa hai mụ quỷ” xuống, hắn nói:
– Tại hạ vừa hay đọc cuốn này nên chợt nảy ra một ý. Như nam chính bắt buộc phải cưới một trong hai người, hắn tất nhiên sẽ chọn mụ nào ít quỷ quái hơn. Chẳng hạn, nếu bế quan tỏa cảng, chết đói hết, dân sẽ tạo phản. Còn cách kia, có bạc ta mua thuốc men xịn, đầu tư ngành y hùng mạnh, trả công hậu hĩnh cho y sư…
– Ok ok các hạ nói chí phải, ta sẽ tấu lên trên. À, các hạ có muốn đổi nghề đến giúp ta không? “Tư vấn triều chính” rất hợp với các hạ lúc nông nhàn thế này đấy.
Hắn nhăn nhó lắc đầu.
– Tại hạ nội trợ đã quen. Vả lại, quả thực tại hạ vẫn còn phân vân việc riêng tư.
– À, ta hiểu. Xin cáo từ… Mà này, sách vở là sách vở, dù sao nếu phải lựa thì cứ chọn mụ nào cùng tần số ấy. Đằng nào cũng gặp quỷ rồi còn gì.