Hắn đã từng đi du học. Cũng thời điểm ấy phải chia tay người yêu. Nhà ở trọ. Một tối hắn lê bước về, ngoài sân lá khô bà chủ quên quét rơi lạc vào cửa sổ quên đóng. Mùa hè nóng bức, căn phòng nghèo nàn bốn bức tường trống không chẳng có tranh treo, và trên cao cái điều hòa gặp vấn đề, nước nhỏ giọt xuống giường… thẫn thờ và rười rượi như một giọt buồn thật sự.
Rồi bài hát vang lên:
“Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm,
một Hà Nội ngây ngất nắng,
một Hà Nội run run heo may.
Dạ khúc đêm nay một mình em một mình ta,
tiếng lá rơi vô tình bên khung cửa.
Em bơ vơ ta thẫn thờ mong nhớ,
một giọt sương rơi hay giọt nước mắt buồn.”
Hắn giật mình sao mà giống thế, chắn chắn người viết ca từ này cũng từng như hắn bây giờ, nhìn cái điều hòa mà rung động.
Xin lỗi nhạc sỹ. Xin lỗi mọi người. Chúng ta vẫn trích giảng văn học, vẫn chịu khó phân tích lời thơ, hoàn cảnh xuất xứ, kỳ diệu và tốt đẹp, nhân văn và lãng mạn. Đôi khi, lại biết đâu, nguồn cơn của nó thực tế giản dị hơn.
Mấy hôm trước hắn có đọc được status thế này của một hot girl:
“Có những nỗi buồn sâu thẳm tận đáy lòng, không thể chia sẻ cùng ai, chỉ một mình cô đơn, cố gắng oằn mình vượt qua…”
Một lúc sau, một loạt thanh niên nhảy vào like và còm, kiểu: “Anh muốn chìm đắm vào nỗi buồn của em” hay “Hãy mở lòng ra, cho anh chia sẻ một ít nỗi buồn đó nhé”…
Nhờ sự khai sáng của cái điều hòa, hắn bỗng bật cười. Các cậu này ngố quá, chia sẻ cái khỉ gì, không biết người ta đang ngồi trong toilet à?
Cho nên nếu hắn có post cái gì “so deep”, việc đầu tiên mọi người phải làm là bật mode “thám tử” lên, chớ vội tin mấy cái cảm xúc diễn sâu nhé.
Thân.