Hôm nọ đi trong rừng với mấy đứa nhỏ, có đoạn đi qua một cái cây to nhưng thân toàn gai góc lởm chởm, đứa nhỏ nhất hỏi hắn một câu: “Bác ơi cây bị gì thế?”
Hắn định nói sự thật trần trụi, nhưng lại thấy mình phải sinh động một chút cho đỡ nhàm chứ. Nghĩ vậy liền đáp: “Đây là cây đang nở hoa”.
– Thật mà cháu, cây nào chả muốn có hoa. Tuy nhiên có cây không biết cách nở hoặc nở theo cách nó thích.
– Nhưng hoa gì nhìn phát kinh bác ạ.
– Cái cây kia đã rất cố gắng rồi đấy.
Rồi hắn thực sự đến gần cái cây và… ôm lấy nó. Những cái “gai” kia hóa ra rất mềm, như bằng cao su, ôm chặt chỉ sợ chúng gãy. Đứa nhỏ trợn mắt nhìn.
Hắn còn nhớ lời phê của thày giáo trong sổ: “Em đã có cố gắng tuy kết quả học tập không như ý, cần nỗ lực hơn trong những học kỳ tới”.
Bây giờ nếu bạn quay về xem lại học bạ, bạn phải thấy đó là lời khen, vì bạn kém thế mà vẫn phấn đấu học hành.
Quan trọng là có cố gắng.
Nhìn xem. Không cố gắng sao cây to thế kia? Nhiều cây “hoa” thì đẹp đấy nhưng không lớn nổi một vòng tay ôm!
Ẩn ý lời phê của thày là: “Em đã rất giỏi, kết quả không như ý (của xã hội) thì mặc kệ đi. Hãy tiếp tục giỏi”.