Press ESC to close

LỖ TRẮNG

Nằm ngửa trên bờ kè nhìn lên trời, nghe tiếng sóng ì oạp vỗ vào bờ thấy mông lung.

Cả thế giới đang chiêm ngưỡng hình ảnh cái rốn của vũ trụ, mình thì ngây ngốc ngắm nhìn cái lỗ trắng kia.

Bầu trời tối om chụp lấy vạn vật, đen ngòm hơn cả cái lỗ đen nào đó. Hình bán nguyệt như cái bánh xèo được gập làm đôi.

Gió lồng lộng thổi khiến lòng nghĩ đến hai khả năng. Hoặc là mình sẽ được nâng lên khỏi mặt đất và trôi vào lỗ đen. Hoặc là rất nhanh thôi mình sẽ… lăn tòm xuống nước.

May sao, chẳng có gì bị cuốn vào bầu trời cả, tôi vẫn nằm đây.

Nhưng nghĩ nếu gió không đủ sức thì mình có thể giúp nó một tay, tự lăn xuống biển. Vì tôi tròn lắm rồi.

Nhưng ước mơ ấy khômg bao giờ thành hiện thực, cái chân đã bị một cái chân khác đè lên.

Thiết nghĩ cuộc sống cũng lắm éo le. Ngay cả những người điên nhất trên thế giới vẫn phải khơi khơi tồn tại trên mặt đất toàn người sáng suốt. Rõ là vì hãy còn những xiềng xích dễ chịu quấn lấy họ.

Bay lên là phải chia tay, chơ vơ một mình như cái lỗ trắng kia, chẳng làm được gì ngoài việc khiến thủy triều lên xuống.

Ngày xưa để tìm được tự do, người ta thường bứt xiềng, phá xích, rất là thô bạo. Đấy là tư duy nô lệ.

Ngày nay, nên chăng ta chỉ cần quấn ngược lại xiềng xích, quấn thật chặt, hòa vào làm một, rồi tự nhiên sẽ thấy tự do tìm đến.

Và cũng sẽ lại được sinh ra.