

Lúc đầu mình tưởng đây là quả “hẹn hò” hay quả “ngày tháng”, nhưng không phải, vì trên kệ hàng tên nó là “dates”, lúc nào cũng có “s” đi kèm. Hóa ra là quả “chà là”.
Có cách nào để cho mình chỉ sống với hiện tại, không liên hệ với quá khứ không?
Ngày còn chế độ bao cấp, có một hay hai lần gì đó được ăn quả này, hình như là do nước bạn nào đó ở châu Phi viện trợ (?) thấy ngon vô cùng. Chắc cái thời thiếu đường thiếu sữa nó vậy. Sau đó không bao giờ còn thấy nữa. Có lẽ mậu dịch quốc doanh và các hàng buôn hoa quả bánh kẹo không có cửa để nhập từ Trung Đông hay châu Phi.
Giờ mua về ăn thoải mái. Vị của nó chắc không hề khác với nhiều năm trước, chà là thì vẫn mãi là chà là thôi, nhưng lòng cảm khái là có thật, tội hoài cổ. Không lẽ do tiếc nhớ một thời khó khăn đã xa đến thế?
Ngọt như đường. Ngọt hơn đường. Sợ tiểu đường. Đấy, cái hiện tại bây giờ là thế, không thoải mái tí nào.
Để tự động viên vì đã trót mua về, cầm lên một quả, hình dung mình đang lê la trên sa mạc đói khát, ngon ghê!
Nhưng cách này có gì đó sai sai, nếu mình cứ thế thì nguy quá, tự kỷ ám thị như vậy thì ngồi cống rãnh lại nghĩ ở spa xông hơi thì hỏng.
Thôi cứ để đấy, lúc nào hạ đường huyết sẽ ăn tiếp. Mà với người béo khỏe, thì đường huyết lúc nào cũng hạ, vì phải nuôi thịt nuôi mỡ trên người.
Chà là – cái tên hay nhỉ. Tra cứu thấy quả có nhiều điểm tốt, nhưng không nên ăn quá nhiều. Tốt cho não, nhưng không thấy tốt cho ngón tay gõ phím.