Press ESC to close

THÁP NGÀ

Tôi đứng trong tháp ngà
Nói lời yêu bằng văn chương tha thiết
Nhưng em nào biết
Có khi chỉ là một chiếc áo hai dây
Chỉ do một bờ vai mềm mại thơ ngây
Tôi đặt em vào hoa thơm cỏ lạ
Mà cuộc đời gian khó lâu nay…

Mải mê quên tên tháng tên ngày
Không biết rằng trong này chật hẹp
Giấc mơ dù thật đẹp
Nhưng ngoài kia nắng rát da đầu…
Em đi về đâu
Tôi biết về đâu
Tình đến thế nào thì sẽ đi thế ấy…

Hạnh phúc nào nằm trong chiếc váy
Với thời gian nước chảy trôi bèo
Cuộn trong tháp ngủ như một con mèo
Mơ khúc cá…
Rồi chúng ta chợt thành xa lạ
Lạ hơn cả người dưng
Cớ sao em bỏ phố lên rừng?

Cớ sao ngồi chốn an toàn để yêu người khác?
Thế nên tôi phải đốt
Đốt cái tháp này, đốt cả những lời ca
Đốt những cây cầu, để lúc đi xa
Bởi đã qua rồi đâu cần quay về lại
Khi mình không sợ gì thì cũng chẳng còn trở ngại
Nắm tay nhau đỡ chân bước một mình.

Em đừng dẫm lên những cánh hoa xinh
Để tôi bế em đi vòng qua lối khác.