Press ESC to close

VỀ CHIẾN THẮNG

Đã có rất nhiều chiến thắng trong lịch sử dân tộc Việt. Theo chiều dài nghìn năm, người Việt đã đánh bại bao nhiêu giặc ngoại xâm để bảo vệ và mở mang bờ cõi.

Mọi chiến thắng đều được ghi vào sách sử và 30/4/1975 có lẽ là chiến thắng cuối cùng khi ta “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Nhưng thực tế thì cuộc chiến năm 1979 ở biên giới Việt Trung đáng lẽ phải được tính là một chiến thắng và phải được ghi vào giáo khoa. Nếu thua trận ấy, không rõ nước Việt giờ ra sao?

Lịch sử trong sách chỉ là cái mà chính quyền muốn kể lại. Có thể do xấu hổ vì một số sai lầm, có thể do hoang tưởng chủ nghĩa, có thể do lo sợ sự thật, có thể do nhiều nhiều lý do khác nữa, nên cần tô vẽ cho đẹp, cần bỏ qua sự kiện nhạy cảm, cần thần thánh hóa những chỗ cần thiết.

Không sao hết, anh muốn viết cái gì vào sách cũng được, kể bao nhiều chiến thắng huyền thoại cũng được, con của Rồng kết hợp với cháu của Tiên thế nào cũng được, Đa số mọi người chỉ quan tâm đến mưu sinh mà thôi, mấy cái đấy đúng hay sai, cần hay không cần thì nói làm gì cho mất thời giờ?

Nhưng đã 40 năm tính từ 1979, nhân dân vẫn đang sống dưới sự lãnh đạo quá tài tình. Chiến tranh súng đạn thì không có nhưng cuộc chiến cần phải thắng chính là làm cho đất nước giàu lên, trong đó vị thế của người Việt phải được nâng cao. Nhắc lại vị thế không phải trò đùa, Việt Nam không còn co cụm trong dải đất chữ S, phải đi ra và làm ăn với thế giới. Đòi hỏi chính đáng đó là tư cách của một công dân Việt Nam, cầm hộ chiếu Việt Nam và đứng ở bất cứ chỗ nào trên thế giới cũng muốn ngẩng mặt nhìn thẳng.

Một số ít người cười và bảo họ có hết cả rồi. Họ tự hào về học thức, họ giàu có, cư xử lịch thiệp, đi đâu cũng được trọng vọng quý mến, nhưng tiếc thay họ không đại diện cho Việt Nam, số lượng quá ít ỏi, lốm đốm như tàn nhang trên khuôn mặt đất nước.

Không cần phải liệt kê, cuộc chiến quan trọng này chưa thấy hồi kết và có nguy cơ thất bại thảm hại. Thời đại công nghệ tiến nhanh như vũ bão, sự chậm chân 40 năm hẳn là có một cái gì đó đã sai. Nếu đi đúng hướng, trên bìa hộ chiếu chúng ta bên cạnh quốc huy còn có hình con rồng – một con rồng châu Á.

Người dân lao động có thể bỏ qua mọi lỗi lầm cho chính quyền, nhưng KHÔNG CHẤP NHẬN việc biết sai đâu đó mà không chịu tìm ra và sửa đổi, cố gắng vá víu để một lần nữa lấy giấy bọc lại trong khi lửa âm ỉ cháy. Kinh tế, giáo dục, y tế, giao thông, năng lượng… mỗi một thất bại đổ vào đầu dân là một ngọn lửa bất mãn nho nhỏ. Mà một ngọn lửa nhỏ gặp dịp thừa sức đốt trụi được cả một công trình đồ sộ nhất.

=======

Thôi, chiến thắng bản thân mới là quan trọng phải không nhỉ? Mình viết thế dài rồi, xả thế cũng đủ rồi. Ngày nghỉ đến thì nghỉ ngơi, thư giãn, còn bao việc phải làm, bao trò phải chơi nữa mà.

Happy Holidays!