
Trẻ con được đi học là niềm vui.
Sáng sớm gặp nhóm tập thể dục là niềm vui.
Ở cổng trường thằng lớp 4 đón dẫn thằng lớp 1 là niềm vui khác.
Những phòng học vừa đủ, những khoảng sân vừa phải với những tán cây chỗ nọ chỗ kia – là một niềm vui nữa.
Bộ đồng phục khoác lên người như khoác trên mắc áo mà nó tự mặc cũng là một niềm vui.
Có khá nhiều niềm vui nhưng chỉ có một nỗi bùi ngùi.
Rồi nó sẽ tự ăn, tự tắm, tự đi và tự tìm ra niềm vui của mình.
Rồi nó sẽ không cần bế ẵng nữa. Mà mình muốn bế cũng không dễ dàng gì, như thằng lớp 7 đã tới 50 cân.
Mình muốn nói một điều rất rõ ràng là… mình đang viết gì đó như những người khác thôi.
*