Press ESC to close

CHUYỆN VỀ ƯỚC MƠ

Hồi bé, mình có ước mơ sau này đi làm sẽ sắm một cái bàn như thế để chơi cho thỏa thích.

Trẻ con thì hay có ước mơ, nhưng rồi theo năm tháng sẽ rơi rụng hết. Tâm trí cuốn theo cuộc sống thực tại tràn ngập âu lo và ngập tràn cả những sinh thú khác, cái nọ đè cái kia. Cho đến một dịp nào đó, gặp lại ước mơ ngày xưa. Chủ yếu tình cờ.

Rồi bọn nhỏ cũng sẽ trải qua điều tương tự, những mong ước nho nhỏ sẽ phải bỏ lại sau lưng để trưởng thành, để tập trung cho những cái (người lớn) cho là quan trọng hơn, tầm cỡ hơn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi ước mơ từ bé đều thành hiện thực ngay lúc ấy? Câu trả lời dễ quá mà, trẻ con sẽ không lớn nữa dù tuổi ngày một nhiều, vì không phải vật lộn hay cố gắng làm gì để thỏa ước mơ.

Trẻ em như búp trên cành rồi sẽ nở thành hoa. Thời gian chớp mắt sẽ trôi qua. Nghĩ lại nếu mình không chớp mắt, thời gian sẽ không trôi? Tất cả chỉ tại mắt mình chớp xuống rồi mở lên làm một khắc thời gian mất đi. Theo cách nghĩ buồn cười đó nếu mình nhìn trừng trừng vào cái nụ, nụ sẽ không nở hoa. Thật. Thử đi?

Nhưng mắt người được thiết kể để nhắm mở, nên mọi thứ sẽ trôi qua, Trẻ con sẽ lớn, ước mơ có thể sẽ quên. Nếu may mắn một lúc nào đấy, ta đưa mắt nhìn quanh lại thấy ước mơ ngày xưa, như cái bàn bi-lắc kia vậy.

Khi thằng con cứ đòi có thứ đồ chơi ấy, thầm nghĩ: Xin anh quên đi nhé, tôi không thành toàn ước mơ của anh được. Nếu không, sau này anh sẽ coi nó như hòn đá anh đã dẫm qua.

Bây giờ chơi thì được, chứ sở hữu thì quên khẩn trương!

*