Press ESC to close

THIÊN AN MÔN

Hôm nay thấy nhiều người viết và chia sẻ về sự kiện này, nếu ai quan tâm thì chắc sẽ đọc và hiểu, mọi thứ đều đã khá mở, nhất là mạng Internet không biên giới.

Tuy nhiên, để thêm thắt, mình chỉ nói về một khía cạnh thôi.

Ngày xưa có một anh chàng đã làm một việc hết sức dại dột, đó là nói với người yêu mới (NYM) một câu mà đã từng nói với người yêu cũ (NYC). Chính vì thế, đã tìm mọi cách để NYC và NYM không gặp được nhau, không nói chuyện với nhau v.v… nhưng không thể. Rồi cả hai em sau khi biết đều trợn mắt tức giận.

Một chuyện nhỏ nhặt vụn vặt như thế mà không cách nào bưng bít được, huống chi một thể chế to lớn, với gần một tỷ người, một sự kiện kinh hoàng, hàng chục ngàn người chứng kiến tại chỗ, hàng triệu người biết tin. Rồi ngày một lộ rõ hình tích, nhất là những người trong cuộc, kẻ căm hận, người ám ảnh. Chứng cứ, tin tức xuyên lục địa, tràn trên mạng, người ra nước ngoài tự do, người ở lại âm thầm kìm nén.

Nghĩ thế nào mà cố che dấu không cho thế hệ này nói, không cho thế hệ sau nghe? Hay là cố để lâu cứt trâu hóa bùn, súp nóng thành nước nguội? Vẫn còn biện bạch cho lỗi lầm?

Đấy, nếu đã xảy ra điều gì đó mà không chỉ có mình biết, thì làm sao thành bí mật được nữa? Nghĩ lại thấy chàng kia ngu ngốc quá, lại hèn nữa, nên lúc đó trắng tay là phải.

Mà câu nói ngày xưa của anh ta cũng hết sức nhẹ nhàng, chẳng có gì kinh thiên động địa: “Anh thề em là người duy nhất anh yêu.”.

P/S: Phim viễn tưởng Hồng Kông (ở trên) rất hay có câu: “Nếu không muốn người ta biết thì mình đừng có làm”.