
Hà Nội đón tôi
Bằng làn hơi nóng phả vào rát mặt
Tiếng thì thầm trong một chiều nắng tắt
Giống như em.
Bằng ánh đèn cửa hiệu san sát
Đan xen tiếng người và từ loa là tiếng hát
Giống như em.
Tôi không còn đi tìm bóng đêm
Trong ngõ tối
Nhưng vẫn nguyên cảm giác bối rối
Khi chạm vào bóng cửa ô quen
Giống như chạm vào em
Mà không, giờ không còn giống nữa
Giờ em cười ngặt ngoẽo
Nước mắt chảy ra mờ cả bụi đường
Không e thẹn nhưng vẫn dễ thương
Như chuông gió đu đưa trong chùa vắng
Như là… tất cả những gì đem so sánh
Tất cả những câu von ví tầm thường
Nhiều như những viên gạch lát đường
Hình lục giác.
Nhiệt kế chỉ số bốn mốt
Nhìn giàn hoa giấy lúc sắp trời chiều
Thế mà lại thấy yêu
Chắc vì không có ai muốn lên cơn sốt
Giống như tôi.
Đợi chờ một chút chút mưa rơi
Để lượn lờ qua từng con phố
Đếm cho đủ số và ghi cho đủ nhớ
Để bon chen với ông nghệ sỹ bồi hồi
Lúc nào cũng mong được giải ngố
Giống như tôi.
*
