
Thời ta sống quả là thú vị. Mọi thứ về mặt vật chất đã tốt hơn xưa rất rất nhiều: tiện nghi nhà cửa, thực phẩm chế biến, đồ dùng công nghệ, dân cư địa lý… chưa bao giờ tiến bộ như bây giờ.
Thế nhưng xét về mặt nào đó, quái lạ thay, cũng cái “mọi thứ” ấy lại hết sức rối loạn và ngoài tầm kiểm soát. Kể cả những ai chăm chỉ hay lười nhác, sảng khoái hay vật vờ, ung dung hay tất bật… đều nhìn tương lai với hai chữ “hy vọng”.
Học sinh đến trường với hy vọng hiểu biết kiến thức. Thanh niên theo đuổi người khác hy vọng được yêu. Bố mẹ làm việc kiếm tiền hy vọng đầu tư cho con cái. Nhà khoa học nghiên cứu để hy vọng cứu giúp loài người… Sống không hy vọng thà chết còn hơn.
Triết học quá nhỉ?
Chả là mình ôm được cuốn sách mới, nhân cuối tuần nằm khểnh đọc xem nó nói gì về hy vọng. Thấy giọng văn khá hài hước, không nặng về thuật ngữ tâm lý… nên post lên đây chơi.
Đừng nhìn cái bìa sách mà cười cái nội dung. Ai đó chả đã nói ta không nên vội đánh giá một người, phải chờ cho đến khi người đó… rũ bỏ hết đống quần áo lằng nhằng ra đã.
*