Press ESC to close

TƯỚNG TAY VÀ BẠN BÈ

Tôi không khi nào tin vào tướng số. Từ nhỏ, học những môn khoa học tự nhiên bắt nguồn từ các tiên đề, định lý, tôi cho rằng mọi cái diễn ra đều có quy luật biện chứng, và không một chút duy tâm.

Bây giờ tôi cũng không duy tâm. Cùng lắm, tôi tin vào thuyết nhân quả: gieo hạt sẽ mọc cây hoặc không mọc cây, chứ không bao giờ gieo hạt thì sẽ thu được quặng kim loại! Giả dụ có một thuyết nào đó phát biểu rằng, người như tôi thì chỉ có thể trồng được kim loại từ hạt giống thì tôi cũng bỏ ngoài tai. Giải thích vậy là để có chuyện mà nói thôi.

Chuyện xem tướng đoán định tương lai, tôi chẳng tin lắm. Người ta vẫn nhận định những người ngoan cố thường không hay ho gì, vì thế nên tôi mới nói “chẳng tin lắm”, cốt để lại một chút an toàn, tránh cái sự tuyệt đối phủ nhận, rất có thể trở nên ngu ngốc vào một lúc nào đó.

Thế nhưng khi còn cắp sách đi học ở trường, tôi đã được xem tay hai lần. Hoàn toàn chẳng có chủ định. Để tôi kể lại vậy.

Người thứ nhất là mẹ của hai người bạn cùng lớp (vì hai bạn này… sinh đôi chứ không có gì phức tạp đâu). Đến nhà bạn chơi thấy bác ấy có cuốn sách xem chỉ tay, tự nhiên chìa tay ra. Bác có nói: “Bạn bè chính là vốn quý trong cuộc sống. Bây giờ còn ít tuổi, sẽ còn nhiều đổi thay và có cảm tưởng là không cần thiết khi mất đi một người thì sau lại có một người khác. Khi nào cháu bằng tuổi bác cháu thử xem lại xung quanh cháu có mấy người bạn? Sự quen biết về sau này sẽ là sự quen biết của công việc, của vụ lợi, chứ không bao giờ được như ngày xếp chung một hàng trong sân trường nữa.”

Lúc ấy tôi chỉ mang máng hiểu rằng, tôi nên biết quý những người bạn cùng lớp đã chia sẻ mấy năm nghịch ngợm ở trường với tôi. Và nghĩ hai ba chục năm nữa dù mỗi đứa mỗi ngả thì vẫn sẽ liên lạc để còn nhìn lại những chuyện của ngày hôm nay (tức ngày xưa ấy), có gì đâu? Nhưng nghĩ thêm ra thì có phải bác ấy ám chỉ tôi là một người không giữ được bạn bè lâu dài không?

Người thứ hai, cũng là một phụ huynh, mẹ của cậu bạn cũng cùng lớp, cầm tay thằng bé xem và bảo: chỉ tay của cháu có ba đường rõ và độc lập, không có nhánh, không có khúc, tức là mọi thứ cháu đều phải tự tay làm hết, không trông đợi vào bất cứ ai cả và cũng rất ít liên quan đến người khác. Cuộc đời thế nào thì cứ thế trôi không hề khúc mắc, không quay lại, không đi vòng, không đan xen, giống như các con sông chảy ra biển.

Bây giờ ngẫm lại tôi thấy rất đúng. Nhận thức được ý nghĩa của sự cô đơn và sự chia sẻ với bè bạn, nhận thức được sự độc lập và sự dựa dẫm vào người khác, rõ ràng những lời ấy nói không phải là lời phán, mà là lời khuyên nhủ dựa trên kinh nghiệm của người đi trước.

Còn phần chiêm nghiệm với bản thân, dù nó đúng với tôi, tôi vẫn không tin vào tướng số mấy (và các bạn phải nhớ rằng, tôi không đến nỗi ngu ngốc phủ nhận tuyệt đối chuyện này đấy nhé!). Tôi chỉ nói rằng tôi không tin lắm mà thôi.

Ý nghĩa của cuộc sống là gì? Cuộc sống của bạn vui hay buồn? Bạn đang làm những gì và đi về đâu?… Không lẽ phải đi xem chỉ tay mới biết?

*