
Mình chả có chuyện gì ghê gớm, toàn chuyện vụn vặt.
Tỷ dụ như sáng nay đang ung dung sảng khoái đạp xe đột nhiên… Hồ Xuân Hương!
Trong mơ thỉnh thoảng có chuẩn bị tư thế: vai-tay-mông hay mông-vai-tay hay thứ tự nào đó để giảm chấn nhưng khi nó diễn ra, thực tình chỉ trong khoảnh khắc mà chẳng cách nào thao tác kịp.
Có thể do dòng sông lơ đãng, tuổi tác phản ứng kém linh hoạt trong sa mạc, cộng với cái mương không hề bằng phẳng như sân Hàng Đẫy nên… phải về ôm đầu gối nói chuyện với nó. Đại từ “Nó” ở đây là cái đầu gối. Nói với nó rằng anh đã “xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài”.
Nghĩ mới thấy cậu thủ môn U23 được yêu là phải. Ngã sang trái, lộn sang phải, tay với, chân rướn rồi lại đứng lên như không. Mà chẳng qua nó trẻ hơn mình thôi.
Mình đang ngồi dưới mương nhìn trời một lúc, than thở vận may vận rủi thì mấy nguời đi qua tưởng sao, nguời cho khăn giấy, người dựng xe, người còn định kéo đứng lên. Xua tay nói mãi là “No star where” mà họ chẳng hiểu tiếng Anh.
Tại mình không muốn họ biết mình đang mừng thầm: Nếu quả này diễn ra 20 năm sau thì chắc gì còn cập nhật thông tin như này. May kinh!