Press ESC to close

ĐÊM THÀNH PHỐ

Anh với em ngồi trên khung cửa sổ
Cho qua nỗi niềm gian khó hôm nay
Bầu trời không một vì sao, và cũng không mây
Giờ sao đã rớt xuống phủ lên trên phường phố

Chớm thu hay cuối thu mà không tiếng gió
Nhưng tiếng đập trong ngực mình rất rõ
Và tiếng thành phố thở như lời ca…
Mơ mộng giờ này là quá xa hoa
Khi tóc xanh đổi màu không cưỡng nổi.

Thời gian ngắn còn bao điều muốn nói
Có nhớ không em khách sạn của chúng mình
Sàn là cỏ, chiếc chiếu nhỏ vừa xinh
Sẽ không bao giờ là căn phòng có mái
Chỉ có chăn đêm ngàn vì sao nhấp nháy
Hai đôi mắt nhìn đen lay láy tin yêu

Ta đã đi mấy chặng đường, ai đếm được bao nhiêu
Mấy con phố, mấy căn nhà, mấy hàng cây xòe lá?
Mấy ngõ hẹp, mấy quảng trường tất cả?
Để giờ đây một thành phố hai người.

Em sẽ vẫn như xưa khúc khích cười?
Hay nhăn trán, hay từ từ lăn hàng lệ?
Anh chẳng biết vì hình như là thế
Khi con người trông mong những ban mai.