
“Thời gian qua kẽ tay”
“làm khô những chiếc lá”
chắc cũng làm khô đôi mắt em
trên sân chơi
lũ trẻ ăn kem
trên sân chơi
lũ trẻ chơi bóng nhựa
rồi mười lăm, hai mươi năm nữa
thằng con trai có im lặng như anh
đứa con gái có im lặng như em
nhìn vũng nước mưa cơn bão qua rồi để lại
thấy chúng mình tê tái
ngồi bên nhau sao không thể cất lời
điếu thuốc tàn tàn thuốc lặng rơi
đôi mắt em ngấn nước
thôi đừng nghĩ những điều sau trước
biết thế nào là đủ để yêu nhau
biết thế nào là đủ để thương nhau
muốn ra đi ai níu mình ở lại
anh là gã điên khùng vụng dại
sao em còn nắm lấy tay anh
sao tim em vẫn đầy ăm ắp thế
anh biết thời gian biến chúng ta thành những câu chuyện kể
những lúc cà kê những lúc đêm về
nhưng chẳng muốn câu chuyện của mình có kẻ khác nghe
anh chỉ muốn nghe em kể chuyện
anh chỉ muốn kể em nghe chuyện
để rồi cười hai đứa ngày xưa
trên sân chơi
những vũng nước mưa
chỉ ngày mai sẽ chẳng còn tăm tích.
(Sưu tầm)