Press ESC to close

CÀNH ĐÀO

Thật nhiều năm trước, khi bố mang về nhà một cành đào, mình đã từng ngồi cả buổi ngắm nhìn say đắm. Đào sẽ giúp nhà đón xuân. Chắc chắn thế. Không có cành đào, nhánh đào hay cả cây đào thì xuân không thèm gõ cửa nhà anh, cho anh chịu thiệt.

Ở tầng nhà của khu tập thể có 2 cái bảng đen trên tường, mỗi lần gần Tết là bố mình ra vẽ lên đó một nhánh đào và câu chúc mừng năm mới. Nhánh đào ấy không rõ từ đâu ra, chỉ biết là nó bắt đầu từ rìa bảng trái hoặc phải và chĩa vào bên trong. Cũng có lúc nó mọc cả cành từ bên dưới mọc lên. Phấn trắng, phấn đỏ và có khi phấn vàng (hoa mai). Cái cách vẽ này ảnh hưởng đến thằng bé mỗi khi làm báo tường hoặc trang trí sổ bài hát.

Quay lại chuyện hoa đào. Nó nở thì xuân đến. Nó nở nhanh thì xuân đến nhanh. Mà nó rụng cánh lả tả thì coi như tạm biệt Tết. Vì nghĩ thế nên có năm không có mùa xuân. Không rõ lý do gì mà thay vào cành đào mọi khi là một cây quất. Rõ chán! Cây gì lắm quả mà chua lè đâu có ngon. Thỉnh thoảng quả lại rơi cái bộp và lăn lông lốc. Mà bố cũng không vẽ cây quất lên bảng với thông điệp đón xuân, vẫn chỉ là đào.

Nhưng với trẻ con thì đào với xuân chẳng là gì, vì trong ánh mắt của bọn bạn cùng lứa, được ăn ngon, được đi chơi hay được đốt pháo là vui vẻ rồi.

Sau đó, tầm mắt được mở rộng ra, mình biết là mùa xuân có rất nhiều hoa cỏ đẹp, nhiều sắc màu rực rỡ không nhất thiết là đào bích hay đào phai. Và nhà mà không có đào dịp tết thì xuân vẫn đến, vẫn bâng khuâng chiều ba mươi, ánh mắt của những người bạn vẫn hân hoan như vậy.

Nhưng những ai đã được lập trình với cặp “đào-xuân”, như mình chẳng hạn, nhìn thấy cành đào thì giống như bị bấm nút gọi cửa, muốn khách vào thì chỉ có cách ra mở mà thôi.

Có năm mình vẫn mua quất hoặc mai, nhưng cũng hiểu vì sao có người sống chết cũng phải vác một cành đào về, dù mua muộn và đắt bao nhiêu.