
Hắn đi dạo phố, một tối trời mát lành như gió đông bắc thổi miền sa mạc.
Đi qua hàng một anh chàng Arab cực đẹp trai… Hắn thì chẳng có nét gì ấn tượng để hấp dẫn một gã trai khác nhưng chắc vì hàng hơi ế nên anh ta giơ tay chặn hắn lại.
– Anh mua đi, đây là một cái bát diệu kỳ đấy. Mà giá chỉ bằng năm lần bát thường.
– Bát này kỳ diệu ở chỗ nào?
– Nếu anh tập trung nhìn kỹ vào đáy bát thì người anh hay nghĩ tới nhất sẽ hiện ra!
– Hả? Thật à? (Hừm, chiêu này hắn lạ gì. Để bán một thứ đắt hơn các thứ cùng loại, thì phải có truyền thuyết gắn vào)
– Sao anh không thử đi?
Hắn nhìn một hồi vào đáy bát, chả thấy gì ngoài hoa văn người ta vẽ. Rồi lắc đầu.
– Đấy là anh còn mất tập trung. Phải đắm mình vào, đừng nghĩ gì khác ngoài người ấy.
Lần này thật không ngờ, hắn nhìn thấy khuôn mặt một người.
– Ôi thật! Đúng là bát thần cmnr. (Do choáng với bảo vật nên hắn có văng lung tung một chút). Tôi mua, tôi mua!
– Bát này giá là…
– Khoan! Anh không thể bán gấp năm, tôi chỉ mua giá gấp đôi bát thường thôi.
– Sao anh nói vậy?
– Anh không bán cho tôi thì không thể bán cho ai đâu. Người khác nhìn vào bát lại thấy người mà tôi nhớ nhung, đối với họ là một khuôn mặt xa lạ, họ chả mua đâu!!
– Ờ, ờ… thôi để lại cho anh với giá ấy vậy.
(Hừm, rõ là muốn bán tống hàng cho đi mà).
Hắn chuẩn bị rút ví, nhưng nghĩ thế nào lại nhìn vào cái bát lần nữa. Và úi chao, cái người trong bát ấy nhảy ra bên cạnh hắn như một vị thần đèn xinh đẹp. Rồi một giọng cao vút lên:
– Ai cho ngươi sử dụng hình ảnh của ta để kinh doanh sản phẩm á? Ngươi muốn ăn kiện để đóng cửa hàng á? Dung nhan ta chuẩn như này mà dám tự tiện dùng như vậy á? Á… á…
Hắn ngẩn ra. Á gì lắm á thế? Nhưng liền tỉnh ngay. Kệ chuyện này là thực hay hư, hắn điềm nhiên nói:
– Thấy chưa, tôi chỉ trả bằng giá bát thường thôi.
Anh bán hàng đẹp trai tiu nghỉu gật đầu, gói cho hắn cái bát.
…
Về nhà, hắn vội cúng phây đăng ảnh kể chuyện kỳ lạ cho mọi người, không quên tự hào vì mặc cả quá giỏi.
Cho đến khi có một còm nói: “Với số tiền ấy tao mua được hẳn hai cái y chang, thằng dở ạ!”.