
(Tặng em H.H.K)
Không thể nói là em huyền ảo
Đứng lặng yên ở giữa đất trời
Lúc hồng nắng khi xám xanh màu bão
Tư lự nhìn nước ngập cá hồ bơi.
Không thể nói em của riêng mình mãi
Đất đai là thuộc sở hữu toàn dân
Thôi người hỡi cứ vô tư khảng khái
Tặng cho ta không cả cũng một phần.
Là miếng gạch nhỏ đến không thể bé
Áo hoodie hai tay đút túi quần
Chỗ ai đứng dừng ngay nơi đầu ngõ
Có mùi thơm bánh rán níu đôi chân…
Là khoảnh đất thân xà cừ vạm vỡ
Gió bật lên ai trồng lại cây me
Ta quần cộc đi dép lê ngoại cỡ
Vun nhiều hơn, mơ bóng mát mùa hè…
Là cái chỗ ngày chia tay lộng gió
Mũ nào bay trong sân đứng rợp người
Lưu luyến lá, cây liễu mềm cười rũ
Em không cho ta cũng cướp đi thôi.
Dù ai gọi em chỉ là ao nhỏ
Thế thì sao? Ta chẳng chút phiền lòng
Thật chả muốn với nhau là biển cả
Một vũng lầy cũng đủ để đợi mong.