Press ESC to close

ẢO THÔI

Có những chiều thành phố mưa rào
Mà lòng mình thì hiu hiu lất phất
Trên cửa kính những giọt lăn rất thật
Còn ngoài kia là nắng ảo người đi…

Có thể nào đánh đổi tư duy
Để nhận lại trong hồn mình: khoảng trống?
Và cứ thế tự nhiên mà sống
Vượt qua những thứ người ta vứt ra bàn:
Nội quy, trách nhiệm, sứ mệnh vinh quang…
Và cả những lời khuyên thế này thế nọ…
Tất cả là ảo thôi, là những gì “của họ”,
Làm ta quên ta đang có chính mình.

Mà biết đâu giọt mưa cũng chỉ thế, lung linh
Sao lóng lánh bằng nụ cười của em,
Hồn nhiên,
Cố làm tôi vui,
Dù chỉ trong chốc lát.

Em có thể ảo thôi nhưng cố gắng kia là thật.
Thế nên tôi lại trèo qua bàn
Cầm lên những thứ ngổn ngang
Quẳng sang bên, để nói thầm với em:
Anh đói!