Lần đâu tiên kết hôn, nếu không có gì thay đổi thì là vì tình yêu. Mối tình đầu, mối tình sau… đều là vì yêu. Ở đó, tình yêu san phẳng tất cả, rồi sẽ có tương lai sáng sủa bên người mình tìm thấy, rồi sẽ làm ra tiền, rồi sẽ chia sẻ cuộc sống tươi đẹp này. Cùng nhau. Vượt qua sóng gió. Đến chân trời góc bể. Bay.
Thế rồi cuộc hôn nhân thứ nhất cũng qua, lần thứ hai chúng ta kết hôn là vì tiền. Không thể sai được, bởi vì một gia đình nhỏ trong một xã hội lớn không khác con thuyền tí hon trong đại dương bao la. Ta phải sống, phải có thứ này thứ nọ, hoặc chí ít là những nhu cầu cơ bản phải được thỏa mãn. Tình yêu không còn quan trọng nữa mà là thu nhập với những chi tiêu sinh hoạt, y tế, giáo dục… nhiều vô biên – mỗi thứ một tí thành một đống rất to. Là mệt mỏi, là chạy đua, là sức ép… Đã vì tiền thì chia sẻ là không cần thiết, huống chi tình yêu quá xa xỉ vào lúc này.
Cuộc hôn nhân thứ ba, không phải ai cũng đoán được, vì lý do của nó rất bình thường và đáng lý phải có từ lâu rồi mới phải. Đó là lấy nhau vì tình bạn. Tình yêu không còn vẻ huy hoàng của thuở trước, và tiền bạc cũng không còn quá quan trọng, đã đến lúc có nhiều thứ tiền không mua được. Chúng ta hiểu ra, nếu có thể trò chuyện, chia sẻ những thứ vụn vặt tầm thường hay sâu kín nhất thì đi được đến những ngày tháng cuối cùng, bất chấp những rung động không cần tồn tại và những áp lực tài chính không còn quá hiện hữu.
Hôn nhân 3 trong 1 là loại không thể chia lìa. Gọi là viên mãn.
Theo định lý về sự bất toàn, bình thường sẽ không hoàn hảo, nhiều người sẽ thiếu đi một cuộc hôn nhân (thiếu hai thì rất tệ). Bù lại, khả năng chấp nhận lại được nâng cao. Xã hội sẽ bớt rối ren hơn khi con người biết quy thuận và không còn phản kháng với số phận.
Thực ra, mọi thứ tương lai mình mong cầu thường là ảo tưởng. Hãy nhìn ra ngoài kia trời mùa hạ gió đêm lồng lộng thổi rất mát và trong tay chén trà không đường nhấm nháp thật ngọt. Gió ấy không thổi cho ta lần thứ hai mà trà không uống thì người khác uống hộ.