Press ESC to close

BẠC MÀU

Bụi thời gian làm nhòa đi kỷ niệm, làm mờ đi những trang giấy, trong đó có cuốn “sổ bài hát” của những năm ối giời ơi.

Chẳng hạn bài “Đồng xanh”, nếu đọc hàng chữ li ti ở dưới là thời điểm lên bảng xếp hạng âm nhạc (?): ngày 2 tháng 5 năm 1960!

Mình chỉ có 2 lựa chọn: một là lấy bút mực chép vào một cuốn sổ hay vở nào đó và hai là mở hầu bao đi photocopy rồi đóng lại thành quyển bìa cứng.

Đời đi đến đâu cũng có ngã rẽ mà ta phải quyết định, mỗi một lối nhỏ ta lựa chọn lại dẫn đến những kết cục khác nhau.

Sau từng ấy năm, giấy đã bạc màu, giống như đồng xanh dưới ánh nắng thiêu đốt không còn những dòng nước mát (tưới tiêu cho hoa màu) và dù không còn các đôi tình nhân lăn lê trên cỏ cháy (mà vào motel có điều hòa), thì có cái gì đó vẫn còn tồn tại.

Nghĩ mãi không ra cái gì mặc dù mình biết chắc là còn cái gì đó ở đấy. Nhưng thôi, những tờ giấy photo một ngày mai sẽ phân hủy, chỉ cần cầm gáy sách giũ một cái sẽ trơ lại cái bìa. Rồi đến lượt cái bìa cũng phân rã giống như.

Nhưng tưởng tượng trước tương lai để làm cái gì? Bây giờ chúng mới chỉ bạc màu thôi mà?

À, mình phát hiện cái mấu chốt rồi. Mọi thứ đều có ý nghĩa thật giản dị lớn lao. Nhìn cuốn sổ bài hát kia thấy ngay lời nhắc nhở để lại:

Mày đi ngủ sớm đi không mai lại bạc màu như tao!