
Mình viết mấy cái này trên mạng xã hội vì bây giờ thế giới phẳng làm chúng ta dễ dàng đến (về) với nhau hơn. Ý nghĩ và cảm xúc, bằng chữ nghĩa và các biểu tượng được công nghệ bổ sung ngày một đầy đủ. Nhưng rõ ràng con người đã có xu hướng thiên lệch về nghe-nhìn mà bỏ quên ngửi-nếm-chạm.
Chúng ta có thể thuộc về các cộng đồng trên mạng, liên lục địa và vô cùng đông đảo. Nhưng chỉ cần mạng toàn cầu ngắt, thì cái cộng đồng ấy làm gì tồn tại nổi nữa. Rồi những đứa con đi học và sống ở nước ngoài thì cha mẹ cũng chỉ có thể thỏa một hoặc hai giác quan.
Không chỉ có tâm trí, con người còn có cơ thể cơ mà? Cơ thể có da có thịt và có cả mùi vị nữa. Thế nên sum vầy với những thân yêu, là cái bổ khuyết cuối cùng cho mối quan hệ quý giá ấy.
Quây quần với nhau chính là một loại hạnh phúc.
Chiều nay 30 tết ở Hà Nội trời mưa phùn, gió lạnh bắt đầu thổi, mình chẳng cần phải “Đôi khi ta nhớ” nữa. Có thể bắt tay, vỗ vai, nghe nhau kể chuyện, nâng ly, hát hò… thế mà vẫn bâng khuâng là tại sao cơ?
Hay là vì mình cứ suy nghĩ về rủi ro phía trước hoặc về sự tạm biệt của sau này, mà quên mất rằng hiện tại là thứ duy nhất đang diễn ra nhỉ?
“Lo lắng là sử dụng trí tưởng tượng nhầm chỗ”.
Chúc mọi người một cái Tết cổ truyền vui vẻ!