

Hôm nay thứ 2, vẫn được nghỉ nhưng phải đọc nhiều thứ quá, nên mình tranh thủ viết nốt cái này kẻo mấy ngày nữa quên mất.
Chuyện ngày xưa cậu bé thầm thương cô bé hàng xóm. Nhà hai đứa, như một lẽ tự nhiên, có một cái hàng rào. Bố mẹ đi vắng, để sang chơi với nhau, cậu thấy có một cái lỗ liền chui sang chơi ô ăn quan với bạn. Chúng chơi rất vui.
Rồi cái lỗ hàng rào bị người lớn bịt lại, muốn sang chơi giờ phải trèo. Trèo qua, rồi hết giờ cậu trèo về, mệt hơn chui, nhưng vẫn vui. Nhưng sau đó hàng rào lại được xây cao lên, lại có gai nhọn nữa. Từ đó cậu đành ngậm ngùi. Cuối cùng cô bé thành cô gái, lên xe hoa, xác pháo hồng rải khắp cả hàng rào kiên cố.
Nói gì thì nói, cậu bé vẫn còn khá hơn chàng trai của Nguyễn Bính:
“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi,
Giá không có giậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng qua chơi thăm nàng…”
Anh kia còn sợ cái giậu mùng tơi không có gai kìa.
Thời đại @, người ta lúc nào cũng nói: “Hạnh phúc quanh ta, thành công trong tầm với, làm giàu không khó”… Phải, tất cả ở ngay kia thôi, nhưng thề có Chúa, bao giờ chúng cũng cách ta một cái hàng rào.
Không chui, không trèo thì phải gỡ nó đi mới đàng hoàng đến với cái mình muốn nhỉ?
Kẻ thù của đời người là những cái hàng rào!