
Mỗi lần nghĩ mình được như hiện tại
Nhờ mẹ cha sinh, hay còn biết bao điều
Là những trận bóng, sân thượng những cánh diều…
Là chục cây số đạp xe từ nhà đến lớp…
Là cậu tôi ngày xưa vào quân ngũ
Áo màu xanh, ba lô với cây đàn
Miệng vui cười, hay chú ý hỏi han,
Tôi cũng mê cây guitar cùng số tay chép nhạc.
Mỗi lần cậu về, lân la đòi học hát
“Đồng xanh là chốn đây…” và “Có tự bao giờ…”
Nét bút thật tròn như những trái mơ
Tôi bắt chước – thành học trò chữ đẹp…
***
Tôi cũng có sổ bài hát của tôi,
Cây đàn của riêng mình, và tình yêu từ chữ viết
Chỉ là những thứ nhỏ thôi, nhưng tôi biết
Nếu mà không, tôi sẽ khác tôi nay
Rồi cậu giải ngũ, đi lao động “bên Tây”
Có một gia đình nhỏ xinh, đầm ấm
Nước Nga với đường bạch dương tràn nắng
Ôm vào lòng người con chăm chỉ, cần cù.
***
Lần cuối cùng xem một đoạn video
Người gày khô mà nụ cười sao yêu đời đến vậy
Vẫn ôm đàn và bình yên cậu hát
Tôi lặng buồn không nhớ những lời ca…
Mấy hôm sau cậu lặng lẽ đi xa
Không từ biệt, không, tại sao cần từ biệt?
Để đến hôm nay ngồi đây tôi viết
Như người đi, đến, rồi sẽ lại quay về.