
Các vị la hán chùa Tây Phương
Tôi đến thăm về lòng vấn vương…
Ngắm các vị la hán với những biểu cảm sinh động tồn tại nghìn năm rồi, tớ muốn tuyên bố với các ấy rằng chúng ta ngày đó là trai xinh gái đẹp.
Thuở xưa sau khi kết nghĩa hai bên (lớp nhiều trai – lớp nhiều gái), trong biết bao sự kiện thì hành trình “xe đạp ơi” chùa Thày chùa Tây Phương là một. Những ai tham gia hẳn còn nhớ ít nhiều: Một cuộc hẹn hò hồi hộp, một chuyến đi dài dặc những cánh đồng ruộng lúa, cây đa cây gạo đầu làng, giữa trời gió giông rồi hửng nắng, bao nhiêu bậc đá đã dẫm qua, bao nhiêu cái cây bị leo lên để hiện diện trong ảnh và bao nhiêu bức tượng được cúi đầu mà ai nhớ nổi mình mong cầu gì.
Nhưng chúng ta chắc chắn là trai xinh gái đẹp. Bởi các vị la hán đều khắc khổ và tĩnh ngộ, còn kia là những cô cậu linh hoạt, yêu đời và có thể, chỉ nghĩ đến nhau…
Rồi cuộc sống rẽ nhánh như sông suối chảy đi các hướng, cảm xúc gì đã để lại dấu vết trên mắt, trên má, trên môi mỗi người luôn là điều gợi sự tò mò mãnh liệt. Khi nào thì gặp lại nhau?
Hôm nay trong tiết mưa phùn rất đẹp, tớ đứng ở chân chùa tìm kiếm, cố nhớ xem chỗ nào cả bọn đã dựng xe, chỗ nào đã ngồi túm tụm mở thức ăn ra đánh chén… mà nhớ không ra. Giá có đứa nào ở đó lúc ấy, biết đâu phát hiện vẻ mặt này khéo giống với thần thái của một vị nào chăng? Chắc là không vì lơ ngơ thế đâu thể xếp lên ngồi tam bảo được, lơ ngơ là còn phải đi tầm học và lĩnh ngộ dài dài.
Nếu cần dựng lại cuốn phim, tớ sẽ để cho bà hàng nước ngồi kia có thêm một cái đài bán dẫn, phát ra bài “Forever young”. Bà ấy vừa nhai trầu vừa hát theo, còn chúng ta vừa uống nhân trần vừa gõ nhịp.