
Chúng ta có thể có nhiều bằng cấp hay chứng chỉ tốt nghiệp, duy có một khóa học là không ai chứng nhận cả.
Nói khóa học là không chính xác, vì chúng ta phải nhúng tay làm trực tiếp, không được làm nháp làm thử, vì nguyên liệu không có nhiều, lại rất quý.
Nếu làm đúng, chúng ta có thể nhẹ nhõm, an tâm. Trái lại, tương lai rất nhiều nỗi lo và căng thẳng. Kể ra thì đây là việc đáng sợ nhất trong đời một con người.
Đã được 100 chữ chưa nhỉ?
Mình đang tập nói dài thay cho một câu ngắn.
Chả là cô giáo bảo: Anh xem lại cách khen chê con anh xem, dài hay ngắn?
Trời, cô nói chí phải! Tự ngẫm lại, lúc thằng nhóc nó làm việc tốt, mình chỉ nói: “Giỏi lắm!” hoặc “Tốt đấy!” (không đầy 5 giây)
Còn khi nó mắc lỗi: Tạo sao con lại làm thế? Có biết là như thế bố mẹ sẽ như nào không? Ở trường thày dạy ra sao? Đáng lẽ phải làm như này như này chứ? Phải có kỷ luật chứ? Cẩn thận là một điều quan trọng lắm con ơi… Bla bla (5 phút)
Như vậy, rõ ràng là cái mình ưa thích ở nó thì ít trong khi cái mình không thích thì lại nhiều. Tình yêu thì ngắn tẹo mà sự khó chịu thì lê thê?
Vì thế, mỗi khi khen phải chuẩn bị diễn văn đàng hoàng có mở bài thân bài kết luận. Còn mắng thì đúng trọng tâm và gọn như một nhát dao thôi. Sai luật thì đã có luật, nhắc lại luật làm gì? Nó cần lời khuyên thì mới mở đài chứ?
Đấy mới là một viên sỏi trong đống sỏi phải nuốt thôi. Nhiều người may mắn đã hoàn thành khóa học, con cái lớn cả, có khi làm ông làm bà đến nơi. Còn mình vẫn trẻ lắm, chưa tốt nghiệp vì con dại cái thơ nên khá nghĩ ngợi. Nhiều lúc định làm một chai Mackeno cho thảnh thơi nhưng nghĩ lại trời sinh voi trời ắt sẽ sinh cỏ và thuốc chữa đau đầu, lo gì.
P/s: Ai thấy tút không hay thì bỏ đi hoặc còm ngắn gọn thôi nhé. Còn nếu thấy hay thì đừng buông một câu “Hay” là không hay đâu.