
Hắn ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 57, thầm nghĩ: “Sao ta chỉ có một căn nhà, thế giới của mình thật là chật hẹp, ít ra cũng nên có hẳn cái chung cư nhà thuyền này mới thật sự đã đời”.
Đưa tay lên gãi đầu gầu rơi lả tả thì bỗng nhiên Bụt xuất hiện như vầng trăng sáng trên trời, từ từ chiếu rọi lên người hắn. Bụt cười hiền từ:
– Ngươi sai rồi. Độ lớn của cuộc đời sao có thể đo bằng những thứ ngươi sở hữu? Phải bằng những trái tim ngươi chạm đến, bằng những nụ cười ngươi tạo ra, bằng những tình yêu ngươi chia sẻ cho người khác…
Hắn nghe xuôi tai, nhưng rồi nghĩ lại thấy không được, liền hỏi:
– Nói như Bụt thì dễ, nhưng con có phải là bác sỹ mổ tim đâu? Cũng không phải danh hài hàng triệu followers… Vậy chỉ còn một cách duy nhất là phải có nhiều người tình, đúng không ạ?
Bụt trố mắt lên, rồi nhếch mép cười:
– Ngươi ở trong chuồng gà lâu quá rồi. Đi ra đi. Thế giới ngoài kia bao la lắm.
Nói xong Bụt biến mất như trăng bị mây đen đến che khuất.
Hắn đang lẩm bẩm: “Ngoài kia bao la thế giới…” liền có tiếng hát véo von sau lưng:
“Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi…” Là lá la là là… Bài này của Soobin Hoàng Sơn anh ạ.
Hoá ra chỉ là một bản nhạc trẻ. Dù hắn không thích nhưng bị tra tấn nghe mãi rồi thành thuộc.
Chán chưa? Đã là gà rồi còn bị tẩy não nữa. Nếu “chỉ là em thôi” thì lại chật hẹp rồi Bụt nhỉ?