
(Đây là chuyện hư cấu. Nếu có chi tiết nào gần với sự thật, mong các bạn bỏ qua.)
Hôm nay nhớ thằng bạn thuở sinh viên đã đưa hắn vào đời. Vào đời thì có nhiều người đưa và nhiều lối nhỏ, ở đây ý hắn nói đến “đời ẩm thực”.
Chúng ta đều nghĩ rằng, đàn ông nên làm chuyện lớn, nếu có ăn uống thì phải có cồn: “Nam vô tửu như kỳ vô phong” mà.
Nhưng không. Mặc kệ đám đồng nghiệp nhậu bia bàn thế sự như các đại trượng phu, hắn chọn đi ăn quà. Chính vì quyết định mặc váy này, nên có hẳn ba cái đuôi đi theo.
Lựa món gì bây giờ?
Vì khó nghĩ nên hắn mới nhớ thằng bạn ngày xưa. Dạo sinh viên nghèo túng nhưng nó rủng rỉnh lắm. Nó thường rủ hắn đi mấy chỗ có món “tuyệt trần”. Nghe cứ như gái đẹp nhưng không phải, là mấy xó xỉnh ăn quà thôi, nhưng rất khoái. Hắn phục nó còn hơn cô bạn lớp ba gần nhà tập thể. Tất nhiên đến tuổi sinh viên thì cô đi đằng cô, tôi đi đằng trước cô.
Nhưng nhớ nhất là lần nó rủ đi… ô mai. Hắn chỉ thấy mấy đứa con gái hay nhón nhén, chứ hắn chưa ăn bao giờ. Điên! Chua chua ngọt ngọt cay cay mặn mặn… loạn hết cả lên.
Hóa ra nhà nó ở phố Hàng. Thảo nào. Nhưng điều quan trọng nhất mãi sau này hắn mới hiểu được câu nó nói: món ăn phải phù hợp với người đi cùng!
Cao siêu thế chứ làm sao ta biết được khẩu vị người khác? Nhưng hắn cố nghe theo.
Chiều nay, có ba cô đòi đi theo “ăn cho vui”. Vui gì, tàu há mồm cả, mấy cái miệng xinh xinh có thể thủng nồi ấy chứ. Hắn bắt đầu nghĩ ra cách để chọn.
Món thứ nhất là bún cá. Những lát cá thái rất khéo như bơi trong bát nước đầy các cọng bún trắng trẻo trơn tru và những miếng rau trắng hồng cùng vài lát mướp đắng. Và cho sữa vào. Một món kỳ lạ tuy không tuyệt trần nhưng cũng tuyệt đỉnh. Mà hắn chưa kể lý do. Trong ba người có một cô mắt to ơi là to, to đến nỗi hắn cứ thấy giông giống… cá vàng. Mọi khi hắn vẫn nhắc: này chị đừng bỏ kính ra, để giống siêu thư ký sếp tổng!
Ăn bát bún không thể no được, nên theo lộ trình của thằng bạn vạch ra, phải lết ra quán dessert tráng cái miệng. Ở đó, búa xua các loại chè, rất khó chọn. Nhưng không hề gì, hắn nghĩ đến cô bạn thứ hai. Cô là trưởng phòng marketing hẳn hoi. Nói năng ngọt lịm đốn tim nhưng làm việc rất chắc chắn. Bên cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ hồng hồng duyên vô cùng. Hắn chọn một món chè. Những miếng thạch màu xanh ngọt ngào trong đám đá bào với cốt dừa. Phải kể đến điểm sáng là những hạt đậu đã được luộc kỹ. Rất kỹ luôn, mềm tan nhưng không hề vụn vỡ trong bát. Các bạn chắc biết rồi, chè đậu đỏ!
Cuối cùng, vâng, cuối cùng cũng không thoát được số mệnh. Chưa kịp chọn gì thì cô em thứ ba chìa ra gói ô mai, mời cả hắn. Quả thực rất hợp luôn. Bé này là nhân viên mới, hắn cũng vừa học được một từ chưa dùng bao giờ ‘vivacious”. Thôi, bạn khỏi tra từ điển, nghĩa của nó là “hoạt bát, linh động”. Hoạt bát đến biến đổi không ngừng, ai chơi với cô này rất khó nắm bắt trạng thái. Hệt quả ô mai: cay – chua – ngọt – mặn, xếp theo thứ tự ngẫu nhiên!
Chuyện đến đây đáng ra là hết rồi nếu không có vụ rẽ vào triển lãm.