Press ESC to close

CÔ ĐƠN HAY SAY ĐẮM?

Bạn đã từng bước những bước một mình, trong mưa đêm, qua lối công viên, trong cái lạnh bao vây sự vắng lặng chưa?

Bạn đã từng đắm chìm trong một nụ hôn ấm áp không rời, bỏ mặc không gian cô quạnh, con đường trơn ướt, dưới ánh đèn khuya tỏ mờ chưa?

Nếu có thứ gì có thể tái tạo lại trong tâm khảm, mỗi khi bạn nhìn lại mình giữa thế giới này, phải chăng chính là nỗi cô đơn và niềm say đắm?

Khi xem một bức tranh, nếu bạn thấy nó đẹp, thì có lẽ bạn đã phỏng chiếu cảm xúc của mình lên nó. Sẽ nhớ đến lúc mình đơn lẻ nhiều hơn hay nhớ đến lúc bên người mình yêu nhiều hơn, không ai ra được quyết định đúng cả…

Trên bức tranh này bạn thấy một lữ khách cô độc hay một đôi uyên ương?

Rất ít người nhìn ra một đôi uyên ương. Bạn lấy một cái bút mảnh và kẻ dọc chia đôi cái người đàn ông già cô đơn, bạn sẽ thấy một cô gái tóc dài mặc váy đang kiễng chân lên và hôn chàng trai.

Trong lúc bạn đang say sưa suy nghĩ thật sâu thật sâu và cố viết những lời thật sắc thật sắc, ai đó vỗ vai bạn hất hàm hỏi: “Cái này họ bán bao tiền?” thì bạn bừng tỉnh và nhận ra, những khoảnh khắc quá khứ đã qua đã qua và cuộc sống là những gì đang diễn ra diễn ra.

Cần phải đi ngủ để cuối tuần còn đi nghỉ để còn tái tạo sức lao động để mà tồn tại để có tiền mua sức khỏe để ngồi đó mà viết cái gì văn chương văn chương.