
Ngày này 57 năm trước (9/8/1965), quốc đảo nhỏ bé tuyên bố độc lập.
Ước mơ tách ra một mình, tự mình làm chủ, lúc nào cũng là một khát vọng không dành cho những người yếu đuối, muốn dựa dẫm, muốn an toàn. Cũng có thể có một số do thời thế đưa đẩy, buộc phải tự thân, nhưng ít thôi.
6 tháng trước ngày ấy, trong đảng Nhân dân Hành động đã có tranh cãi kịch liệt. Một nửa cảm thấy rời khỏi đất mẹ Malaysia là liều lĩnh và rủi ro. Một nửa còn lại trong đó có ông Lý Quang Diệu vẫn quyết tâm, vượt lên nỗi sợ.
Lý do căn bản là một số vị cốt cán không tin rằng, một quốc gia mới, cắt rời khỏi lục địa, không có “nội địa”, lại có thể bền vững phát triển và tồn tại độc lập với các láng giềng khác. Nước ở đâu? Điện ở đâu? Thực phẩm ở đâu? Công nghiệp ra sao? Nhân lực thế nào? v.v… Rất nhiều câu hỏi thách thức đặt ra.
Nếu nỗi sợ này chiến thắng, thì chúng ta hẳn đã có một Singapore “một quốc gia hai chế độ” chẳng khác gì Hong Kong. Mà số phận của Hong Kong thì đã rõ. Làng chài Singapore khéo đang được “giải phóng” khỏi người Hoa để cứu những người Mã, trở về với liên bang Malaysia ruột thịt vĩ đại!
Bây giờ ta cứ nói là tầm nhìn của thủ tướng Lý thế này thế nọ, nhưng gần 60 năm trước, đó là quyết định “dám chơi dám chịu”, nói cho đẹp như báo chí Singapore đang ca ngợi là “dám ước mơ”.
Mà nhìn thành quả hiện giờ thì đúng là cũng đáng tụng ca. Còn nếu lộn xộn, nội chiến, đảo chính, tổng thống bỏ trốn hay nợ nước ngoài đầm đìa thì âu cũng là lịch sử, truyền thông lại có dịp mổ xẻ, đưa tin.
Nói to tát phạm vi thế giới thì chẳng ích gì. Ở tầm cá nhân, chúng ta có ai “Dám Chơi 2022” không? 😃
Happy Singapore National Day 2022!