
Đây là một đoạn viết của Timothy Leary đã được hắn dịch lại với “chanh, muối, ớt” từ tiếng Anh:
Thôi, hãy thừa nhận đi. Bạn không giống người khác chút nào. Dù đóng bộ quần áo văn phòng hay xúng xính đầm dạ hội, dù cũng xem những chương trình game show nhạt toẹt và chén đồ ăn nhanh gây béo phì, thì bạn vẫn khác biệt.
Bạn càng cố hòa mình thì càng cảm thấy như kẻ ngoài cuộc, ngơ ngác nhìn những “người bình thường” kia đang tồn tại trong trò chơi. Bởi vì mỗi lần thốt lên lời thoại “Trời hôm nay oi ả nhỉ!” hay “Công việc thế nào?” thì bên trong bạn thực ra khao khát nói những câu khác cơ, chẳng hạn “Điều gì làm anh rơi nước mắt?” hay “Em nghĩ gì về việc nhìn thấy tương lai?”
Hãy đối diện với điều đó. Bạn thậm chí còn muốn bắt chuyện với một anh chàng đi chung thang máy, hay nhắn hỏi cô gái viết những lời tình cờ bạn đọc được trên mạng. Nhưng họ có cùng một ý nghĩ kỳ quặc và đường đột như bạn không? Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra khi liều lĩnh mở lời với một kẻ lạ? Mỗi một người bạn nhìn thấy phải chăng là một mảnh ghép nho nhỏ của một bức tranh thật lớn?
Không có ai hiện diện trong cuộc sống này một cách ngẫu nhiên cả. Vì thế phải tin vào trực giác bản thân. Và tìm ra những đồng loại của mình.
Quay lại câu hỏi lẽ sống, dù chúng ta có lý tưởng cao đẹp hùng tráng thế nào, hay chỉ muốn một cuộc đời tẻ nhạt an bài, thì chúng ta cũng chỉ cần nhắm mắt làm một việc là đi tìm đồng loại mà thôi.